VÁN BÀI AN ỦI - Trang 219

Anh cựa quậy, thi thoảng đưa mắt kiếm tìm cô, không thấy cô,

uống, quên chính mình, quên cô.

Nhưng khi các chị anh yêu cầu im lặng, khi âm nhạc ngừng bặt

và ánh sáng phụt tắt, khi một chiếc bánh ga tô khổng lồ được mang ra
trước đôi bàn tay chụm lại của mẹ anh và bố anh rút từ túi ra một bài
diễn văn trong những tiếng suỵt suỵt, những tiếng ồ, à, và lại những
tiếng suỵt suỵt nữa, thì một bàn tay nắm lấy tay anh và kéo anh ra khỏi
cái vòng người này.

Anh đi theo cô, vừa bước lên các bậc thang phía sau cô vừa kịp

nghe thấy lõm bõm vài mẩu trong bài diễn văn, “bao năm tháng... các
con yêu quý... khó khăn... tin tưởng... dựa vai nhau... mãi mãi...” rồi cô
mở một cánh cửa bất kỳ và quay lại.

Họ không đi xa hơn, đứng lại trong bóng tối, và tất cả những gì

anh biết về cuộc đời vào khoảnh khắc ấy của đời anh là tóc cô không
còn ẩm ướt nữa.

Cô ép anh mạnh đến nỗi cổ tay cô xoáy vào hông anh. Tuy nhiên

trong đầu anh không chút ý tưởng nào là mình đang đau. Cô đã ôm
hôn anh rồi.

Và, sau khi đã tìm kiếm nhau rất lâu, họ đổ sụp vào nhau.
Ăn mặt nhau, ngốn ngấu nhau và...
Chưa bao giờ bị kéo xa đến thế...

Charles chống chọi với những chiếc kim gài búi tóc của cô trong

khi cô cố gắng tập trung vào thắt lưng của anh, vạch tóc cô trong khi
cô vạch những vạt quần anh, cố giữ khuôn mặt thật thẳng trong khi cô
không ngừng kéo anh xuống, tìm từ để nói, những từ anh đã nhắc đi
nhắc lại hàng ngàn lần và đã òa ra cùng với anh trong khi cô van xin
anh im miệng, ép cô nhìn anh trong khi cô buông mình sang phía bên
để cắn tai anh, ùa vào cổ cô trong khi cô vầy vò anh đến tận mạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.