VÁN BÀI AN ỦI - Trang 230

những gì mờ mịt nhất. Những lý thuyết lờ mờ, những diễn ngôn không
tìm đâu ra, những bản phác thảo gửi bằng máy fax, những cuốn sách
tóm tắt được dịch sang tiếng Anh, được tâng bốc lên tận mây xanh,
được xuất bản để bỏ đi, và chẳng ai có thể hiểu nổi bao giờ. (Và thế là
anh tranh thủ cảm ơn trời, nếu anh có Internet và những toan tính ở
cùng độ tuổi ấy, vực thẳm đã sâu đến mức nào...)

Và rồi khả năng làm việc cao độ ấy, sự kín đáo lịch sự ấy, kiểu

xưng hô thân thiện khó khăn ấy, sự tự tin ấy, vốn chẳng liên quan gì
đến việc cạo vét và bụi tham vọng nhưng lại khiến anh tin rằng
Pritzker, trên thực tế, là một tình tiết của cuộc sống có thể dự kiến
được
và thậm chí, thậm chí, cả bộ tóc xù dài chẳng mấy chốc sẽ trở
nên lưa thưa kia nữa...

- Thế cậu đi đâu mà vác nặng như vậy? anh nói cộc lốc. Đến tận

cùng thế giới chăng?

- Vâng, gần như thế. Về quê... Nhà bố mẹ em...
Lẽ ra Charles đã muốn kéo dài sự tiếp tay bất ngờ này. Bám riết

lấy cậu ta, hỏi cậu ta chẳng hạn “À thế à? Tỉnh nào vậy?” hay “Tôi
vẫn luôn tự hỏi vào năm nào cậu đã...” hay “Xét cho cùng, làm thế nào
mà cậu lại hạ cánh được xuống chỗ chúng tôi?” nhưng anh quá mệt
mỏi, than ôi, để cọ xát vào hòn đá lửa chất lượng cao này. Và chỉ đến
khi con cò hương thật là xuất sắc này cuống cuồng ra đi anh mới nhận
thấy cuốn sách thò ra khỏi túi xách của cậu ta.

Một cuốn Delirious New York bản gốc.
- Vẫn luôn trong thời kỳ sống ở Hà Lan của cậu, theo như tôi

thấy...

Người kia bắt đầu lúng búng như một đứa trẻ bị bắt quả tang thò

tay vào lọ mứt:

- Vâng, thú thật, em... Tay này thôi miên em,... thật sự... và...

- Và tôi hiểu cậu rồi! Với cuốn sách này, hắn được biết đến và ở

đó hắn được tôn trọng dù chẳng hề xây một tòa nhà nào hết... Khoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.