VÁN BÀI AN ỦI - Trang 231

đã... Tôi đi với cậu.

Trong khi bấm mã số chuông báo động, anh nói thêm:
- Khi còn ở độ tuổi cậu, tôi rất tò mò và tôi có may mắn được

tham dự vào một số buổi họp dị thường, nhưng có một điều thực sự
gây ấn tượng với tôi, cậu biết không, đó là khi anh ta giới thiệu dự án
của anh ta về việc xây thư viện ở Jussieu vào năm 89...

- Buổi giới thiệu chi tiết ấy à?
- Phải rồi.
- Ôi! Giá mà em được thấy những thứ đó...
- Thật sự là... nói với cậu thế nào nhỉ... Thông minh... Phải, tôi

không thấy từ nào khác, thông minh...

- Nhưng người ta bảo rằng bây giờ điều đó đã cũ rồi. Rằng lần

nào anh ta cũng làm thế...

- Tôi không biết...
Họ sánh vai nhau xuống cầu thang.
- ... nhưng tôi biết rằng anh ta đã làm lại ít ra là một lần bởi vì tôi

đã ở đó.

- Phải thế không? người trẻ hơn đứng khựng lại, giữ lấy cái túi

xách của cậu ta.

Họ dừng ở quán ăn đầu tiên họ thấy và Charles đêm hôm đó, lần

đầu tiên từ nhiều tháng, nhiều năm, nhớ ra mình làm nghề gì.

Kể.
Năm 1999, tức là mười năm sau “cú sốc Jussieu” và do quen một

tay làm trong nhóm kỹ sư Arup, anh có dịp đến Benaroya Hall ở
Seattle để tham dự một trong số các màn trình diễn hay nhất anh từng
thấy trong đời. (Không tính những màn ngông cuồng của Nounou.)
Không có lấy một ca sĩ hát solo trong khán phòng mới toanh này, mà
toàn những nhà tài trợ giàu sang, giới trưởng giả tốt bụng và những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.