VÁN BÀI AN ỦI - Trang 316

- Hellooo Mister Spiderman...
- Sao lúc nào chị cũng nói Xờ-pai-đờ-man thế? nó cáu, Xờ-pi-

đéc-man, em đã bảo chị bao nhiêu lần rồi...

- Okay, okay... Xin lỗi ngài Xờ-piiiii-đéc-man, cuộc đời thật đẹp

nhỉ? Em đến tham gia vào cuộc thi nhảy qua cái chết đấy à?

Và đứng dậy để cho nó lao đi.
Rõ rồi, Charles chợt hiểu, thằng bé đã nói đùa anh. Bố mẹ không

chết mà vắng mặt, và cô gái trông trẻ để mặc bọn chúng muốn làm gì
thì làm.

Cô gái trông trẻ đứng ngược sáng mà anh chỉ hơi thoáng thấy cô

dưới bàn tay anh và cô không phải lẽ lắm, nhưng lại có một nụ cười
xiêu lòng. Gần như không hoàn hảo. Một chiếc răng cửa của cô hơi
chòm lên chiếc bên cạnh.

Lách vào bóng tối của cô để chào cô mà không bị ánh sáng làm

lóa mắt và... vẫn cứ bị lóa.

Đã trải nghiệm quá nhiều để còn có thể làm người trông trẻ và tất

cả những gì bao quanh nụ cười này khẳng định điều đó, xác nhận điều
đó.

Tất cả.
Cô thổi vào lọn tóc của minh để nhìn anh rõ hơn, chính anh, tháo

một chiếc găng tay da, xoa tay vào quần, chìa tay cho cô và để lại mùn
cưa và xơ gỗ đầy lòng bàn tay cô.

- Chào anh.
- Chào cô, anh trả lời, tôi... Charles...
- Hân hạnh, Charles...
Cô nói từ đó bằng tiếng Anh, Tchârl’z, và khi nghe thấy tên mình

được phát âm theo kiểu khác biệt như thế, anh thấy mình như một
người khác.

Như thể anh là một người khác. Nhẹ hơn, và rõ nét hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.