VÁN BÀI AN ỦI - Trang 326

3

- Thế nào? Hai người đi quá lâu đấy!
- Bởi vì bọn nó ở tận cuối những cánh đồng, thằng bé giải thích.
- Mẹ đã bảo con thế nào, người kia nhăn mặt, nào... vào bàn đi...

Tôi còn phải khâu ba cái cúc nữa đây này...

Hiên nhà lát gạch hoa, khăn bàn được phủ lớp chống vết bẩn và

lò nướng dùng khí ga. Người ta chỉ cho anh một cái ghế tựa bằng nhựa
trắng và Charles ngồi lên một cái gối đệm hoa.

Tóm lại, đúng cảnh điền viên.

Mười lăm phút đầu nặng nề trôi qua.
Pénélope kêu ca, Alexis lúng túng không biết phải làm thế nào và

nhân vật của chúng ta chìm vào suy tưởng.

Nhìn khuôn mặt kia, khuôn mặt anh từng thấy lớn lên, chơi, đau

khổ, yêu, làm đẹp, hứa hẹn, nói dối, đăm chiêu, cười cợt và biến mất,
và bị quyến rũ.

- Sao cậu lại nhìn tớ thế? Tó đã già đi nhiều đến thế sao?
- Không... Tớ đang tự nhủ điều ngược lại... Cậu chẳng thay đổi gì

cả.

Alexis chìa cho anh chai rượu vang:
- Tớ không biết có nên coi đó là một lời khen không đây...
Cô thở dài.
- Làm ơn... Không phải hai anh sắp đóng màn gặp mặt các cựu

chiến binh đấy chứ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.