VÁN BÀI AN ỦI - Trang 33

2

Họ đã đến, tất cả họ đều ở đó.
Ta sẽ làm quen với họ theo thứ tự xuất hiện, thế đơn giản hơn.
Người vừa mở cửa cho chúng ta vừa nói với Mathilde ôi, sao con

bé chóng lớn quá, bây giờ nó đã trở thành phụ nữ rồi, đó là chồng chị
gái tôi. Tôi còn một ông anh rể nữa, nhưng anh này thực sự là anh rể
mà tôi mến nhất. Này, cậu lại rụng tóc thêm rồi đấy, anh vừa nói thêm
vừa vò vò đầu tôi, lần này cậu có nhớ mang rượu vodka đến không?
Này, thực ra cậu làm gì ở chỗ những người Nga vậy? Cậu nhảy điệu
Kazatchok hay sao?

Tôi đã nói gì với bạn nhỉ... Anh ấy được đấy chứ? Anh ấy rất

hoàn hảo. Nào, ta đẩy anh ấy ra một chút và quý ông thẳng người đã
cầm áo choàng cho chúng ta, ngay đằng sau kia, chính là cha tôi,
Henri Balanda. Ông cụ thì ngược lại, ông cụ không hay nói lắm. Ông
cụ đã bỏ thói quen đó. Ông cụ vừa chỉ vào cái bàn chân quỳ bên trái
tôi để báo cho tôi biết là tôi có thư. Tôi ôm hôn cụ mà không quên lao
ngay đến đó. Những lá thư còn tìm được tôi ở nhà bố mẹ tôi, đấy luôn
là vinh hạnh của những cựu chiến binh. Những cuộc hội tụ cùng khóa,
những thư nhắc nhở đặt các loại báo mà từ hai chục năm nay tôi không
đọc nữa và những thư mời đến các hội thảo mà tôi chẳng bao giờ đến.

Tuyệt lắm, tôi vừa đáp lại ông cụ vừa đưa mắt tìm cái sọt rác

không ra sọt rác, lát nữa mẹ tôi sẽ vừa nhắc lại tôi nghe vừa chau mày,
bởi vì đó là một cái giỏ đựng ô mẹ nhắc cho con biết. Kịch bản vận
hành trơn tru từ khi...

Mẹ tôi, người mà ta chỉ thoáng thấy lưng thôi, ở cuối hành lang,

trong bếp của bà, chằng chịt dây tạp dề quanh người, đang mải lấy thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.