VÁN BÀI AN ỦI - Trang 35

cô thứ hai nữa, không thì người ta lại trách tôi là thiên vị: “Mà đúng là
thế! Cậu đã mập lên từ lần trước đấy, chị bảo đảm với cậu! Cũng cần
phải nói rằng cậu vẫn luôn ăn mặc xuềnh xoàng như vậy...” Đừng,
đừng thương hại tôi, ba tiếng nữa họ sẽ biến mất khỏi đời tôi. Ít ra là
đến Noël sang năm, nếu may mắn một chút. Bây giờ, họ không thể
vào phòng tôi mà không gõ cửa nữa, và khi họ mách lẻo thì tôi đã ở xa
rồi...

Và rồi tôi đã giữ lại cô em gái hay ho nhất cho đoạn kết. Người

mà ta không thấy nhưng ta nghe thấy cười trên tầng gác với tất cả bọn
choai choai trong nhà. Hãy theo dấu vết nó, tiếng cười xinh xẻo này,
và mặc kệ những hạt điều...

•••

- Không, nhưng em không tin! cô ấy vừa nói với tôi vừa gãi đầu

một trong những thằng cháu của tôi, anh có biết bọn ranh này nói
chuyện gì không?

Ôm hôn thoáng qua.
- Anh nhìn chúng này, Charles. Xem tất cả chúng đều trẻ và đẹp

chưa này... Xem những chiếc răng xinh xắn này! (vạch môi trên của
thằng bé Hugo tội nghiệp), hãy ngắm tuổi trẻ tươi đẹp này một chút
đi! Hàng tỷ kilo hoocmon đang ngập tràn mọi hướng này! Thế... anh
có biết chúng nói chuyện gì không?

- Không, tôi nói, cuối cùng cũng cảm thấy thư giãn.
- Về những giga của chúng, mẹ kiếp... Tất cả chúng đang lắc lư

những chiếc máy nghe nhạc để so sánh số giga... Rụng rời chưa? Cứ
nghĩ đến chuyện chúng phải trả lương hưu cho chúng ta, véo cho em
cái nào. Và cô hình dung là sau đó các cháu lại so sánh tiền cước điện
thoại di động phải không?

- Đã làm rồi ạ, Mathilde cười gằn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.