VÁN BÀI AN ỦI - Trang 385

lưng những con vật nuôi lấy lông, cười, hét, gào và chạy dọc bờ một
con sông rất tối màu đang chảy để rồi mất hút sau những lùm cây
khác...

- Tốt... Tất cả đều ổn cả, cô thở dài. Người ta sẽ có thể nghỉ ngơi

một chút, cả chúng ta nữa...

Charles không động đậy.
- Anh lại đấy chứ?
- Người ta đã quen rồi à?
- Quen với gì cơ?
- Với cái đó...
- Không... Mỗi ngày một khác...
- Hôm qua, anh nói, bầu trời thì hồng và mây thì xanh, nhưng tối

nay thì ngược lại, chính mây lại... Cô... cô sống ở đây từ lâu rồi chứ?

- Chín năm. Lại đây, Charles... Tôi mệt rồi... Tôi đã dậy rất sớm,

tôi đói và tôi hơi lạnh...

Anh cởi áo vest.
Đó là một điều cũ rích. Anh đã từng làm hàng ngàn lần rồi.
Phải, đó là một điều cũ rích khi khoác áo vest của mình lên vai

một người đàn bà đẹp trên đường trở về, nhưng điều mới mẻ quan
trọng là hôm trước anh cầm một cái máy xẻ còn hôm nay là một cái
giỏ đầy sên...

Còn ngày mai?
- Anh cũng thế, anh cũng có vẻ mệt, cô thú thật với anh.
- Tôi làm việc quá nhiều...
- Tôi cũng đoán vậy. Thế anh xây dựng cái gì vậy?
Không gì hết.
Buông cánh tay.
Một nỗi buồn lớn lao vừa xâm chiếm anh.
Anh đã không trả lời câu hỏi của cô...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.