VÁN BÀI AN ỦI - Trang 386

Kate cúi đầu. Nghĩ rằng cô cũng vậy, chân trần trong đôi ủng của

cô...

Rằng váy cô đã vấy bẩn, móng tay cô đã gãy, và đôi bàn tay cô

thật kinh khủng. Rằng cô không còn ở tuổi hai mươi lăm nữa. Rằng cả
buổi chiều cô đã bán bánh ga tô tự làm trong sân một ngôi trường nhỏ
vào thời gian nghỉ học. Rừng cô đã nói dối. Rằng có một nhà hàng ở
cách đó mười lăm cây số. Rằng hẳn là cô phải lố bịch lắm khi đưa anh
tham quan đống sỏi của cô như thể đó là một lâu đài tuyệt đẹp. Hơn
thế, lại là với anh... Với người đàn ông hẳn đã tham quan tất cả mọi
thứ này... Và rằng cô đã quá say sưa với những câu chuvện về ngựa,
về gà mái và những đứa trẻ nhà quê...

Phải, nhưng mà... Cô có thể nói chuyện gì khác với anh đây?
Lúc này đây trong đời cô còn gì khác nữa?
Bắt đầu bằng việc lại nhét đôi bàn tay vào túi.
Phần còn lại khó che đậy hơn.
Xuống đồi, vai sát vai, yên lặng và rất xa nhau.
Mặt trời lặn sau lưng họ và bóng họ trải dài.
- I... cô thầm thì thật chậm rãi,
I will show you something different from either
Your shadow at morning striding before you
Or your shadow at evening rising to meet you
I will show you your fear in a handful of dust
Vì anh đã bất động và nhìn cô theo cách khiến cô thấy khó chịu,

cô cảm thấy buộc phải nói rõ:

- T. S. Eliot...
Nhưng Charles chẳng hề quan tâm đến tên nhà thơ, chính phần

còn lại mới... mà... làm sao cô ấy đoán được nhỉ?

Người phụ nữ này... người ngự trị trên một thế giổi đầy rẫy ma

quỷ và trẻ con, người có đôi bàn tay thật đẹp và đọc những vần thơ
tâm tình khi mặt trời lặn, cô là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.