VÁN BÀI AN ỦI - Trang 388

7

Họ được tiếp đón bởi những tiếng rên rỉ của con chó già ốm yếu.

Kare ngồi xổm, ôm đầu nó trên đầu gối cô và vừa xoa tai nó vừa nói
với nó những lời dịu dàng. Sau đó, và lúc đó thì Charles thấy choáng,
nói theo cách diễn đạt ưa thích của Mathilde, cô dang đôi cánh tay, bế
lấy nó từ phía dưới và nhấc nó lên khỏi mặt đất (cắn môi, cô ấy) để
đưa nó đi tè trong sân.

Choáng váng đến nỗi thậm chí anh không dám đi theo nó.
Một con vật như thế phải nặng cỡ nào nhỉ? Ba mươi? Bốn mươi

cân?

Cô gái này không ngừng khiến anh... khiến anh làm sao nhỉ?

Khiến anh sửng sốt. Khiến anh bị dính chặt theo như cách nói trong
cuốn Petit Littré anh có hồi mười bốn tuổi rưỡi. Vâng, khiến anh bị
dính chặt lấy.

Nụ cười của cô, gáy cô, đuôi tóc cô, chiếc váy nhỏ kiểu những

năm bảy mươi của cô, hông cô, đôi giày vải của cô, đám nhóc trong
thiên nhiên của cô, những dự án phát quang bụi rậm của cô, năng
khiếu ứng đáp của cô, những giọt nước mắt của cô khi người ta ít chờ
đợi nhất, và bây giờ thì nhấc bổng con chó ngao lên trong vòng bốn
giây rưỡi, thật là...

Thật là quá nhiều đối với anh.
Cô quay trở lại trong tay không có gì hết.
- Anh làm sao thế? cô vừa nói vừa phủi bụi trên đùi, cứ như thể

anh vừa thấy Đức mẹ Đồng trinh mặc quần soóc ấy. Bọn trẻ ở đây vẫn
nói thế... Tôi rất thích thành ngữ này... “Này! Mickael! Cậu thấy Đức
mẹ Đồng trinh mặc quần soóc đấy à?!?”... Một bia nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.