VÁN BÀI AN ỦI - Trang 398

như con này... Nó làm cho tôi mất thời gian nhưng một hôm tôi đã
hiểu rằng những con ngốc nghếch quen thuộc lại giúp người ta sống
được...

Cộng thêm những con chó cuối cùng hãy còn sót lại đây đó...

Con chó con mà tôi nói với anh lúc nãy vốn đã trở thành một con vật
tuyệt đẹp... thuộc dạng chó lùn, cứ nhìn đôi tai dài đáng ngạc nhiên
của nó... và last but not least, Freaky thân mến của chúng tôi, nó hẳn
phải là chiếc bao tay của Frankenstein trong kiếp trước... Anh đã nhận
ra nó chưa?

- Không, từ lô ghế của mình Charles trả lời, tay che mắt và nụ

cười thật khắc khổ, tôi không tin...

- Rồi anh sẽ thấy, đó là con béo bé tí phủ đầy sẹo với một cái tai

khâu dối và đôi mắt lồi...

Yên lặng.
- Tại sao? anh hỏi.
- Tại sao cái gì?
- Tất cả những con vật này?
- Để giúp tôi.
Chỉ ngón tay vê phía quả đồi:
- Chúng kia rồi... Lạy Chúa tôi... Chúng còn đông hơn là tôi

nghĩ... Và ở tít đằng kia, gần những cây thông, tôi không biết anh có
thấy chúng không... Những nữ kỵ sĩ của chúng tôi... Harriet và cô bạn
Camille của nó trên lưng những con ngựa lùn chẳng mấy khi được phi
sát bụng xuống đất. Có còn cà rốt không nhỉ?

Cuộc đại diễu hành tiếp sau đó chứng tỏ cô luôn luôn có lý.

Chẳng mấy chốc khoảnh sân đã đầy những tiếng kêu, bụi và những
tiếng nói hỗn độn.

Kate đưa mắt theo dõi phản ứng của vị khách:
- Từ lúc nãy, tôi đã cố đặt mình vào địa vị của anh, cuối cùng thì

cô cũng thú thật, tôi tự nhủ: Anh ấy nghĩ gì về tất cả những chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.