VÁN BÀI AN ỦI - Trang 437

Chính bọn trẻ đã tìm thấy chúng và thế là tôi phải giải phóng cho

Hattie...

Charles bắt đầu quen với những nụ cười-của-Kate, nhưng nụ cười

này thực sự lây lan hơn những nụ cười khác...

- Đó là cái gì vậy?
- Những con mèo con... Bốn con mèo con tí xíu giấu dưới một

chiếc xe hơi cũ kỹ... Bọn trẻ sướng phát điên. Chúng hỏi ông liệu
chúng có thể bế lũ mèo trên tay không và tất cả chúng tôi cùng ra chơi
trên bãi cỏ sau nhà.

Trong khi chúng chơi với lũ mèo như thể đó là bột cây thục quỳ,

chúng tôi ngồi trên một chiêc ghế băng. Ông bế con chó của mình trên
đầu gối, cuốn một điếu thuốc, vừa mỉm cười vừa quan sát chúng và
chúc mừng tôi: tôi cũng vậy, tôi cũng có một lứa rất xinh xắn đấy...
Tôi bắt đầu khóc liền. Tôi còn lâu mới được ngủ đủ giấc, tôi đã không
nói với một người trưởng thành tử tế từ khi... Ellen, và tôi đã trải lòng
hết với ông.

Ông im lặng rất lâu với chiếc bật lửa trong bàn tay rồi ông nói:

“Dù sao chúng cũng sẽ hạnh phúc mà, rồi cô sẽ thấy... Thế nào? Con
bé ngộ nghĩnh chọn con nào rồi?”

Chính bọn lớn đã quyết định hộ nó và tôi đã hứa sẽ đến xin nó

vào ngày chúng tôi khởi hành. Ông đã tiễn chúng tôi đến tận rặng sồi.

Khoang dưới chiếc xe đẩy đầy rau hái từ vườn nhà ông và bọn trẻ

quay đầu lại rất lâu để chào ông.

Khi tới căn bếp nhỏ thuê lại của chúng tôi, tôi nhận ra rằng tôi

không có lò nướng... Tôi đã cắm một ngọn nến lên trên một chiếc
bánh bàng và chúng đi ngủ trong trạng thái kiệt sức. Thế là thoát, cái
ngày vô tích sự ấy đã lùi lại sau lưng chúng tôi... Tôi đã muốn đó là
một ngày vui vẻ, nhưng hẳn tôi sẽ không bao giờ đạt được điều ấy nếu
không có ngôi nhà này, ngôi nhà mà tôi thấy có một cái tên rất hay là
hoàng hôn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.