VÁN BÀI AN ỦI - Trang 55

ly rượu sâm banh mà ai đó đưa cho anh và vừa cụng ly với những
người khác vừa mỉm cười. Người phụ nữ chia sẻ cuộc đời với anh từ
nhiều năm nay đi quanh bàn ôm hôn mọi người. Cô cũng ôm hôn anh.
Cô nói: nó đẹp lắm, cám ơn anh. Anh tự vệ trước cử chỉ âu yếm hăm
hở này bằng cách thú nhận rằng chính Mathilde đã chọn nó và nghe
thấy tiếng con bé kịch liệt phản đối, như thể anh đã phản bội nó.
Nhưng anh đã ngửi thấy nước hoa của nó, và anh đã tìm bàn tay nó,
chỉ có điều là nó đã đi xa rồi và đang ôm hôn ai khác. Anh lại chìa ly
ra. Cái chai đã cạn. Đứng dậy, đi kiếm chai khác. Mở rất nhanh. Rượu
phụt lên rất mạnh. Rót một ly, uống cạn, lại bắt đầu.

- Anh ổn chứ? cô bên cạnh anh hỏi.
- ...
- Anh sao thế? Anh xanh lắm. Như thể anh vừa gặp ma ấy...
Anh uống.
- Charles... Claire thì thầm.
- Không sao. Anh mệt quá...
Anh uống.
Nằm ườn ra. Nứt toác. Rạn nứt. Không muốn.
Véc ni vỡ toác, bản lề long, bu lông gãy.
Anh không muốn. Anh đấu tranh. Anh uống.

Cô chị cả nhìn xéo anh. Anh chạm cốc với cô. Cô gạn hỏi. Anh

vừa nói với cô vừa cười và vừa tách rời từng âm tiết:

- Françoise... Xin một lần, xin một lần trong đời chị... Đừng quấy

rầy em đi...

Cô đưa mắt tìm gã chồng hiệp sĩ dũng cảm ngu ngốc của mình để

bảo vệ cô nhưng anh ta không hiểu sắc mặt bực tức của cô. Cô tái mét.
Thật may, tùng tùng tùng... Gã kia có ở đó!

Edith lại tử tế vừa bắt chuyện với anh vừa gật gật mái đầu tết kiểu

cổ điển:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.