VÁN BÀI AN ỦI - Trang 53

Françoise quay lại với chiếc máy ảnh của chị, tắt đèn, Laurence

kín đáo chải đầu và bọn trẻ quẹt diêm.

- Hãy còn ánh sáng ở lối vào! một giọng nói cất lên.
Tôi xung phong.
Nhưng trong khi tìm cầu dao, tôi thấy một chiếc phong bì trên

chồng thư của tôi.

Một chiếc phong bì màu trắng và dài và chữ viết mực đen tôi

thấy quen mà không nhận ra. Con dấu chẳng gợi cho tôi điều gì cả.
Một tên thành phố và một mã bưu điện mà tôi không thể định hình
trên bản đồ tuy nhiên chữ viết thì...

- Charles! Anh làm gì vậy? mọi người kêu ca trong khi chiếc

bánh ga tô run rẩy qua ánh phản chiếu từ cửa kính.

Tôi tắt nốt dèn và quay lại chỗ họ.
Nhưng lòng tôi không còn ở đó nữa.
Tôi không thấy mặt Laurence trong ánh nến. Tôi không hát bài

Chúc mừng Sinh nhật. Thậm chí tôi chẳng cố vỗ tay. Tôi... Tôi như kẻ
khò khạo kia khi anh ta cắn vào miếng bánh bàng, chỉ khác là tôi thì
hoàn toàn trái lại. Tôi đã rúm người lại. Tôi không muốn để điều gì
xảy đến. Tôi cảm thấy một góc thế giới bị bỏ quên đang mở ra dưới
chân tôi, tôi cảm thấy trông rỗng ở mép tấm thảm và tôi hóa tượng,
tìm kiếm theo bản năng một cái nắm cửa hay một lưng ghế để bám
vào. Bởi vì, vâng, tôi biết nét chữ này và có gì đó không ổn. Có gì đó
trong tôi kháng cự lại nó. Có gì đó đã sợ nó rồi. Tôi tìm kiếm. Những
tiếng lách cách trong óc tôi bắt đầu loạn nhịp và phủ lên tình cảm dạt
dào bên ngoài. Tôi không nghe thấy tiếng kêu của họ, tôi không nghe
thấy người ta bảo tôi bật điện lên lại.

- Char-leu!
Xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.