VÁN BÀI AN ỦI - Trang 590

Phải không nào? Thánh lễ... Cao cả đấy chứ, phải không nào? Vậy nên
tớ đã hỏi một cái nồi hơi mới giá bao nhiêu. Người ta thông báo số
tiền cho tớ và tớ đã ghi lại mà không cần suy nghĩ. Với cái giá đó, tớ
nghĩ rằng tớ sẽ sưởi nóng cho cả vùng Calvados!

Alexis khoái chí.
- Chờ đoạn hay nhất đây... Tớ đã điền đầy đủ hết, cuống séc,

ngày, địa điểm, nhưng đúng lúc ký tên, cái bút của tớ nhấc lên:

“Anh chị ạ... với cái giá tôi phải trả, tôi cần ít ra... Yên lặng hồi

lâu... sáu tấm ảnh.” “Gì cơ?” “Tôi muốn sáu tấm ảnh của Nou... của
Maurice, tôi nhắc lại, hoặc là thế hoặc không gì hết.”

Chắc cậu thấy được sự náo động của cuộc chiến bên trong...

Người ta chỉ tìm thấy có ba tấm! Người ta cần phải gọi bà cô Gì Gì
Đó! Bà ấy chỉ có một tấm! Nhưng có thể là bà Bernadette, bà ấy cũng
có một tấm! Thằng con trai vội chạy sang nhà Bernadette! Và trong
thời gian đó, người ta lật tìm tất cả những cuốn album mà phát cáu vì
giấy pha lê. Ồ... Thật là khoái... Chẳng mấy khi, chính tớ đã tặng cho
ông một màn diễn... Cuối cùng, tóm lại...

Rút một chiếc phong bì ra khỏi túi anh:
- Chúng đây... Cậu sẽ thấy ông bảnh trai đến nhường nào... Tất

nhiên, tấm ảnh mà người ta nhận ra ông rõ nhất, đó là hồi sơ sinh, và
cởi truồng, trên một tấm da động vật... Cái đó thì đúng, cậu có thể cảm
thấy ông rất khỏe khoắn đấy!

Alexis vừa lật vừa mỉm cười:
- Cậu không muốn lấy một tấm à?
- Không... Cậu giữ lấy chúng đi...
- Tại sao?
- Đó là gia đình duy nhất của cậu...
- ...
- Và cả của Anouk nữa, hơn thế... Chính vì vậy mà tớ đã đi đón

ông...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.