VÁN BÀI AN ỦI - Trang 591

- Tớ... anh ta vừa nói tiếp vừa gãi mũi, tớ không biết nói gì với

cậu, Charles ạ.

- Đừng nói gì hết. Tớ làm việc đó là vì chính tớ đấy.
Rồi bỗng lao về phía trước và làm ra vẻ buộc lại dây giày.
Alexis vừa mới nắm vai anh “theo kiểu anh em cùng chiến tuyến”

và cái vỗ vai này làm phiền anh.

Sự thanh toán là dành cho anh. Phần còn lại, sự đồng lõa giữa họ,

không còn thuộc về thế giới này nữa.

Do người này ngạc nhiên khi thấy anh đi về phía chiếc xe tang,

gọi anh:

- Cậu đi đâu vậy?
- Tớ đi vơi họ.
- Nhưng... Thế...
Charles không đủ can đảm để nghe anh ta nói nốt câu. Anh có

một cuộc họp trên công trường vào bảy giờ ngày hôm sau và không đủ
thời gian ban đêm để chuẩn bị cuộc họp một cách đúng mực.

Anh chen vào gần hai gã say và, trong khi tấm biển Les Marzeray

có gạch chéo màu đỏ biến mất phía tay phải anh, cảm nhận, cảm thấy,
nỗi buồn duy nhất trong ngày.

Lại gần bà đến thế và không ôm hôn bà, thật là... nhục nhã.
May mà những người đi cùng anh tỏ ra là những người rất vui

nhộn.

Bắt đầu bằng việc thoát dần khỏi vẻ mặt đưa đám của họ, nới

lỏng cà vạt, buông áo vest, cuối cùng thì buông thả hoàn toàn. Kể cho
hành khách của họ nghe hàng đống những chuyện phiếm càng ngày
càng nhơ nhớp và dâm dục hơn.

Những người chết đánh rắm, những chiếc điện thoại di động réo,

những ả nhân tình lén lút tự tiết lộ trước cây gậy rửa tội, những ước
nguyện cuối cùng của một số kẻ bông lơn quá cố đã “chân thành giết
chết họ”, những phản ứng của những kẻ điên rồ còn sống kể cho bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.