VÁN BÀI AN ỦI - Trang 68

từ bao giờ? Những con dòi đã làm gì bà rồi? Còn lại gì từ thân thể bà?
Cậu ta có hiến tạng bà như bà đã bao lần bắt cậu phải hứa hay không?

Con thề đi, bà nói. Hãy lấy tim mẹ ra mà thề đi.
Và cậu ấy đã thề.

Anouk... Xin lỗi cô. Mình... Rốt cuộc, ai đã trả thù cô? Và tại sao

cô không chờ cháu? Tại sao cháu không bao giờ trở lại? Có chứ. Cháu
biết tại sao mà. Anouk, cô... Những tiếng thở dài của Laurence khiến
cơn mê sảng của anh đột ngột chấm dứt. Vĩnh biệt.

- Anh nói sao?
- Không, xin lỗi... Anh...
Chìa tay về phía cô, tìm thấy hông cô và đặt xuống đó. Cô không

thở nữa.

- Xin lỗi em.
- Các người quá khắc nghiệt với tôi, cô thì thầm.
- ...
- Mathilde và anh... Hai người là... Tôi có cảm giác mình sống

với hai đứa trẻ... Các người làm tôi mệt mỏi... Các người làm tôi héo
mòn, Charles ạ... Bây giờ tôi trở thành cái gì với các người? Người mở
hầu bao của mình? Cuộc đời mình? Chăn đệm của mình? Sao? Tôi
không chịu nổi nữa rồi... Tôi... Anh hiểu chứ?

- ...
- Anh nghe em nói chứ?
- ...
- Anh ngủ rồi à?
- Không. Anh xin lỗi em... Anh đã uống quá say và...
- Và sao?
Anh có thể nói gì với cô? Cô sẽ hiểu gì? Sao chưa bao giờ anh

nói chuyện đó với cô? Vả lại, anh có gì mà kể? Tất cả những năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.