VÁN BÀI AN ỦI - Trang 67

- Sao anh lại nói thế, Charles?
- ...
- Về con bé Mathilde ấy...
- Bằng chất gì đấy? Vải lụa à?
Cô đang chuẩn bị... nhưng lại thôi. Vừa ra khỏi phòng tắm vừa tắt

đèn.

Cô đứng dậy khi anh bám vào ghế bành để cởi giày và thấy nhẹ

cả người. Nếu cô có thể ngủ thiếp đi mà không tẩy trang, thì đó là dấu
hiệu tình hình thực sự nghiêm trọng. Nhưng không, cô chưa đến mức
ấy.

Có thể không bao giờ đến mức ấy. Có thể là trận đại hồng thủy,

nhưng sau viền mắt. Trái đất rung chuyển nhưng người ta vẫn giữ
nước.

Người ta vẫn giữ nước.

Ngồi lên mép giường và cảm thấy mình béo.
Nặng thì đúng hơn. Nặng.
Anouk... anh vừa nằm xuống vừa thở dài. Anouk...
Cô có thể nghĩ gì về anh hôm nay? Cô có thể nhận ra điều gì ở

anh? Và quận ấy... Tên nó là gì rồi ấy nhỉ? Ở xa xôi như thế, Alexis
làm gì? Và tại sao cậu ta lại không gửi cho anh một tờ báo tin buồn
thực sự? Một phong bì mép màu xám. Một ngày chính xác hơn. Một
nơi chốn. Tên mọi người. Tại sao? Thế là sao? Một sự trừng phạt? Sự
độc ác? Một thông tin đơn giản, mẹ tôi chết rồi, hay là một bãi đờm
cuối cùng, và mày sẽ không bao giờ biết được gì nếu tao không rộng
lòng từ tâm chi ra vài xu để thông báo cho mày biết...

Bây giờ cậu ấy làm gì? Và từ khi bà chết đi? Anh đã không nghĩ

ra việc xem ngày trên con dấu. Lá thư ấy đã chờ anh ở nhà bố mẹ anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.