VÁN BÀI AN ỦI - Trang 69

tháng đó còn sót lại gì? Chẳng gì hết cả. Một lá thư.

Một lá thư nặc danh và bị xé rách dưới đáy một chiếc thùng rác ở

nhà bố mẹ anh...

- Anh vừa được tin một người vừa mất.
- Ai mất?
- Mẹ một người bạn thời niên thiếu của anh...
- Mẹ Pierre á?
- Không. Một người bạn khác. Một người mà em không biết. Bọn

anh... bọn anh không chơi với nhau nữa...

Cô thở dài. Những tấm hình chụp lớp, những lát bánh mì phết bơ

và đường băng những vì sao

*

, cô không để ý lắm. Nỗi sầu nhớ làm cô

phiền lòng.

- Và anh bỗng trở nên rất ngu ngốc, vì cái chết của mẹ một gã mà

anh không gặp từ bốn mươi năm nay, phải không?

Chính xác là thế. Cô thật là có tài tuyệt vời khi luôn biết tóm tắt,

gấp nhỏ, dán nhãn, sắp xếp và quên đi tất thảy. Và anh đã từng yêu
điều đó ở cô biết bao... Lương tri của cô, sự sống động của cô, cái
năng khiếu gạt đi tất cả để nhìn thấy nó đến rõ ràng hơn ấy. Anh đã
khép mình vào đó suốt những năm qua. Thật là... tiện lợi... Và bổ ích,
hẳn là thế.

Vậy là anh lại bám riết lấy cô. Vào tính chua chát của cô, vào

khoản tín dụng anh có nhờ cô, để cử động bàn tay và để nó lần xuống
dọc đùi cô.

Quay lại đi nào, anh yên lặng cầu khẩn. Quay lại đi em. Giúp anh

với.

Cô không nhúc nhích.
Anh xích gối của mình lại gần gối của cô và rúc vào gáy cô. Bàn

tay anh tiếp tục quấn chiếc áo ngủ của cô.

Thả lỏng ra nào, Laurence. Thể hiện cái gì đi nào, anh xin em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.