VÁN BÀI AN ỦI - Trang 71

Hay tắt máy.
Và như em gái mình, anh tự hành xác. Lúc này trên màn hình của

anh hiện lên những chi tiết của chặng đường có thể đưa anh đến chỗ
cậu ta. Số kilomet, những lần ra khỏi đường cao tốc, phí cầu đường và
tên một ngôi làng.

Lấy cớ mình đang rét run, anh đi tìm áo vest của mình và lấy cớ

đã khoác nó lên, anh rút cuốn sổ ra. Tìm những trang vô ích, những
trang của tháng Tám chẳng hạn, và ghi lại những tuyến chính của
chuyến đi còn chưa chắc chắn này.

Ừ... Có thể là tháng Tám chăng? Có thể... Có thể cậu ta sẽ thấy...
Ghi chép địa chỉ liên lạc của cậu ta cũng theo cách ấy: cách của

người mộng du. Có thể anh sẽ viết cho cậu ta một từ, một buổi tối nào
đó... Hay là ba?

Như cậu ta.
Để xem cỗ máy chém đầu còn vận hành hay không...
Nhưng liệu anh có đủ can đảm không? Hay mong muốn? Hay sự

yếu đuối? Hy vọng là không.

Gấp sổ lại.

Điện thoại của anh lại réo. Từ chối cuộc gọi, đứng dậy, rửa tách,

quay lại, thấy cô đã để lại lời nhắn cho anh, lưỡng lự, thở dài, nhượng
bộ, nghe lời nhắn, rên rỉ, thề thốt, nổi cáu, nguyền rủa cô, chìm đắm
vào bóng tối, cởi áo vest và ra nằm dài trên tràng kỷ.

“Ba tháng nữa cậu ta sẽ tròn mười chín tuổi.”

Và tệ hại nhất, đó là cô ấy đã nói ra những từ này một cách bình

thản. Phải, bình thản. Như vậy, giữa đêm tối và sau tiếng bíp.

Làm sao người ta có thể nói điều đó với một cái máy?
Nghĩ điều đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.