VÁN BÀI AN ỦI - Trang 7

Thảm thương như lẽ ra phải thế. Như lẽ ra đã phải thế. Như tất cả

lẽ ra đã phải thế với họ.

Nhưng tôi... Sau này. Sau này tôi sẽ nói điều đó. Bây giờ, tôi

không có sức đâu. Vả lại tôi cũng chẳng muốn. Tôi không muốn lại
mất họ lúc này. Ở lại thêm một chút trên lưng con voi bằng formica
của tôi, với con dao phay làm bếp nhét vào cái khố của tôi, với những
chiếc dây chuyền của ông, những hộp phấn của ông và tất cả những
cái khăn quấn đầu mua từ Alhambra của ông.

Tôi cần ngủ và tôi cần bóng đèn nhỏ của tôi. Tôi cần tất cả những

gì tôi đã mất trên chặng đường đời, cần tất cả những gì họ đã cho tôi,
và đã lấy lại.

Và đã làm hỏng nữa...
Bởi vì, vâng, thế giới của họ là thế. Luật của họ, Tín điều của họ,

cuộc sống vô thần của họ là thế. Người ta quý mến, người ta xô vào
nhau, người ta khóc, người ta nhảy nhót suốt đêm và tất cả đều bốc
cháy.

Tất cả.

Không nên để lại gì. Không gì hết. Không bao giờ. Không.

Những cái miệng đắng ngắt, hằn nếp, vỡ tan, vặn xoắn, những chiếc
giường, tro tàn, những gương mặt phờ phạc, những giờ khóc lóc,
những năm và những năm cô đơn, nhưng kỷ niệm thì không. Nhất
định không. Kỷ niệm là để cho những người khác.

Những kẻ nhát gan. Những kế toán.
“Những lễ hội đẹp nhất, rồi các cháu sẽ thấy, lũ cún con ạ, luôn bị

quên đi vào buổi sáng, ông nói, những lễ hội đẹp nhất, đó là trong thời
gian lễ hội. Buổi sáng nó không tồn tại. Buổi sáng, đó là lúc ta đi
chuyến tàu điện ngầm đầu tiên và lại bị người khác quấy rầy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.