VÁN BÀI AN ỦI - Trang 77

Có một phần nhỏ của câu, đây... Nó lại túm lấy anh và ép một

tấm xốp mọng nước lên mặt anh trong khi anh nửa như đã chết trong
góc của mình.

Chết và đã thất bại.
Thất bại và hoàn toàn dửng dưng. Thu nhập quá thấp, những

chiếc găng tay quá chật, cuộc sống quá dễ dự kiến.

“Ba tháng nữa.”
Đó là điều cô đã nói, phải thế không?

Ba từ này đối với cô dường như kinh khủng hơn tất cả những gì

còn lại. Vậy nên, hẳn là cô đã tính toán ngay từ đầu chăng? Từ ngày
đầu tiên cô tắt kinh? Không... Không thể thế được...

Và tất cả những dấu chấm lửng này, phép tính nhẩm khốn khổ

này, những tuần lễ này, những tháng này và những năm sống rỗng
tuếch này, buộc cô phải quay lại.

Dù sao cô cũng thấy ngột ngạt.
Đôi mắt cô mở to. Bởi vì anh đã nói ba tháng nữa, anh nghĩ: vậy

là vào tháng Tư... Và cỗ máy lại vận hành và anh cũng vậy, anh đếm
lại sự trống trải trên đầu ngón tay.

Vậy là tháng Bảy, vậy là tháng Chín bởi vì đã được hai tháng rồi.

Phải, đúng thế... Bây giờ thì anh nhớ lại...

Cuối hè... Anh vừa kết thúc chuyến thực tập ở hãng Valmer và

phải bay sang Hy Lạp. Đó là tối cuối cùng, họ ăn mừng chuyến đi của
anh. Cô vô tình rẽ qua.

Em đến đúng lúc quá, anh vui mừng, lại đây nào, lại đây anh giới

thiệu em, và khi anh quay lại để khoác vai cô, anh hiểu rằng...

Phải. Anh còn nhớ. Và vì anh nhớ lại, anh thấy lòng nặng trĩu.

Thông điệp không thể chấp nhận được này, đó là sợi dây thòng lọng từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.