VÁN BÀI AN ỦI - Trang 79

6

Anh đi theo cô trên phố. Đó là một tối đẹp trời, thời tiết dịu,

nóng, co giãn. Mặt đường tỏa thơm mùi Paris và các quán cà phê trên
vỉa hè đông kín người. Nhiều lần, anh lo lắng muốn biết liệu cô có đói
không, nhưng cô luôn bước đi trước anh, và ngày một xa hơn.

- Thôi, anh nổi cáu, anh thì anh đói rồi và anh chán ngấy rồi.

Mình dừng ở đây thôi.

Cô quay lại, rút một tờ giấy ra khỏi túi xách và đặt lên trên thực

đơn của anh.

- Ngày mai. Lúc năm giờ.
Đó là một địa chỉ ở ngoại ô. Một nơi khó xác định.
- Năm giờ, anh đã ở trên máy bay rồi, anh mỉm cười.
Nhưng không lâu.
Làm sao mà mỉm cười được với một khuôn mặt như vậy?

•••

Và cô đi vào quán cà phê này, người gập làm đôi. Như thể cô

đang co giữ lại cái cô vừa mất. Anh đứng dậy, tóm lấy gáy cô và để
mặc cô khóc cho thỏa. Sau lưng cô, ông chủ quán liếc nhìn lo lắng,
anh đáp lại ánh mắt ấy bằng bàn tay kia, như anh có thể, dồn thành
đống đám không khí xung quanh họ. Sau đó anh để lại một khoản boa
lớn, vì đã gây khó chịu, và đưa cô đi ngắm biển.

Thật là ngớ ngẩn, nhưng anh có thể làm gì khác được?
Anh vừa khép cánh cửa toilet và mặc một chiếc áo len rồi quay

lại cuộn tròn trên tràng kỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.