VÁN BÀI AN ỦI - Trang 84

đi. Quá muộn rồi, anh hiểu chứ? Anh quá già để thưởng cho mình thứ
xa xỉ là kiểu tháo chạy này. Bà ấy chết rồi. Họ chết cả rồi. Hãy kéo ri
đô lên và hãy chăm lo cho những người sống. Đằng sau bức tường này
có một món đồ sứ rất mỏng manh trông thì cứng nhưng lại có vẻ đã
hứng chịu nhiều. Nó đã phải vào đời quá sớm so với tuổi của nó... Anh
hãy tắt cái vòi nước chết tiệt này đi và đi giật cái tai nghe của nó ra
một phút.

Gõ nhẹ và đến ngồi bệt xuống đất, dưới chân con bé, lưng tựa

vào thành giường của nó.

- Không phải như con nghĩ đâu...
- Bạn ở đâu, cô bạn trung thành của tôi? anh thì thầm. Con ngủ à?

Con nghe những bài hát buồn dưới tấm chăn của con hay con đang tự
hỏi lão già Charles ngu ngốc lại đến quấy rầy gì nữa đây?

- Nêu ba đã ngủ trên ghế, thì đây là bởi vì ba không tài nào ngủ

thực sự được... Và vì ba không muốn làm phiền mẹ con...

Nghe thấy con bé trở mình và cái gì đó, có thể là đầu gối nó,

chạm vào vai anh.

- Và đúng lúc ba kể chuyện này cho con nghe, ba tự nhủ là mình

đã sai... Bởi vì ba không có nhiệm vụ phải thanh minh với con... Tất
cả những chuyện này không liên quan gì đến con cả. Đây là chuyện
người lớn, tóm lại... của người lớn, và...

Ôi, mẹ kiếp, anh nghĩ, cậu lại đang sa lầy vào cái gì nữa đây?

Hãy nói chuyện khác với nó.

Ngẩng đầu và kiểm tra bức tường của con bé trong bóng tối

chạng vạng. Đã lâu rồi anh không cúi nhìn thế giới bé nhỏ của nó tuy
rằng anh rất thích thế. Thích xem những bức ảnh của nó, những bức vẽ
của nó, đống đồ lộn tùng phèo của nó, những tấm poster của nó, cuộc
sống của nó, những kỷ niệm của nó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.