VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 120

Tiếu Nhu gọi điện hỏi Xuyên Thanh: “Anh khỏe không?”. Giọng nói rất

ngọt ngào.

Xuyên Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc khó quên, tim anh đập

mạnh.

Tiếu Nhu hỏi tiếp: “Nói với em, anh có khỏe không nào?”. Giọng nói

nhỏ nhẹ, nũng nịu.

Xuyên Thanh chép miệng: “Không khỏe, rất không khỏe”.
Tiếu Nhu cười, sau tiếng nói ngắn gọn là tiếng thở dài: “Người không

khỏe hay chưa khỏi bệnh?”.

Xuyên Thanh vội vã: “Không! Anh sẽ giải thích cái chuyện kia để em rõ,

anh không như em nói…”.

“Thế thì tốt, em tìm anh không phải để đòi nợ, mà muốn mời anh ăn

cơm. Chả nhẽ không thể gặp mặt nhau hay sao?”. Giọng lưỡi Tiếu Nhu trở
nên quái đản.

Nghe nói Tiếu Nhu mời ăn cơm, Xuyên Thanh lập tức cảnh giác. Anh

không dám lội vào vũng nước đục ấy nữa, phải từ chối khéo, từ chối bữa ăn
không biết mang ý nghĩa gì.

Xuyên Thanh rất khéo léo nói với Tiếu Nhu, anh rất muốn gặp mặt, lúc

nào cũng nhớ. Thật không may gần đây quá bận, phải mấy hôm nữa mới có
thể rỗi rãi. Tiếu Nhu cười, hỏi anh: “Mấy hôm là hôm nào?”. Xuyên Thanh
nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi. Chỉ mong ngày mai có thì giờ rỗi”. Hình như
Tiếu Nhu nhận ra cách đãi bôi của Xuyên Thanh, cô ta hỏi có phải là con
người vô tình hay không. Đó là câu nói nặng nề, Xuyên Thanh không thể
tiếp nhận, nhưng lại sợ Tiếu Nhu nói những lời mất mặn mất nhạt.

Tiếu Nhu bảo anh đừng sợ, bão tố gia đình đã qua, chồng không nói đến

chuyện li hôn nữa. Trước lúc đặt máy xuống, Tiếu Nhu nhắc lại lời cầu xin:
“Em chỉ muốn gặp anh, nhớ anh lắm!”.

Tảng đá trong lòng Xuyên Thanh đã rơi xuống, lập tức anh nghĩ, phải

chăng Tiếu Nhu ăn quen bén mùi, phải chăng muốn ôn lại chuyện cũ với
anh. Hôm ấy ở nhà Tiếu Nhu, cô rất buông thả, rất thỏa mãn, cô nói từ lâu
rồi không được thể nghiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.