VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 122

Tiếu Nhu đến đúng giờ, cô đẩy cửa bước vào nhìn quanh, Xuyên Thanh

đứng dậy vẫy tay.

Tiếu Nhu mặc cái áo khoác ngoài màu tím hoa hồng dài đến đầu gối, tay

cho vào túi, tóc bồng bềnh. Trong con mắt Xuyên Thanh, cảm giác như cô
đang mặc áo blu của bệnh viện.

Cô chậm rãi đến trước mặt Xuyên Thanh, nở nụ cười rất tươi.
Xuyên Thanh nhường chỗ cho Tiếu Nhu, cô ngồi xuống, chỉnh lại áo

khoác, đưa mắt nhìn nhanh thăm dò chung quanh: “Ông Tổng biên tập rất
biết tìm chỗ, ngồi giữa các bạn nhỏ”.

Xuyên Thanh nhìn khắp người Tiếu Nhu, khiến Tiếu Nhu mất tự nhiên,

cúi xuống quan sát mình. Ánh mắt Tiếu Nhu tỏ ra thiếu tự tin dừng lại ở
ngực mình, Xuyên Thanh lập tức nhìn theo. Tiếu Nhu ngước lên, hỏi anh
bằng ánh mắt, anh dùng ngón tay trỏ và ngón đeo nhẫn gõ gõ lên mặt bàn,
vẻ mặt thờ ơ, không chú ý.

Tiếu Nhu nói: “Em biết anh muốn nói gì rồi, nói đi”.
Xuyên Thanh liền bảo: “Em cổ vũ anh đấy à? Anh nói nhé?”.
Tiếu Nhu gật đầu, Xuyên Thanh lại nhìn Tiếu Nhu từ trên xuống dưới từ

dưới lên trên: “Màu áo khoác ngoài của em đẹp lắm, màu tím hoa hồng, rất
hợp với da em, khiến em đã trắng càng thêm trắng”.

“Anh là người đàn ông có thể dùng ánh mắt để lột trần con gái”. Tiếu

Nhu ghé sát mặt anh mà nói.

Xuyên Thanh cười, tỏ ra sâu sắc và tự đắc. Anh không sợ Tiếu Nhu nói

mình quá đáng, hiện cô không tồn tại nguy cơ gia đình, anh cũng chẳng có
gì phải sợ.

Nhân viên phục vụ đưa trà Lipton Tiếu Nhu gọi và cà phê của Xuyên

Thanh. Xuyên Thanh gọi cô phục vụ vừa quay người đi, bảo lấy thêm vài
lát chanh cho li trà của Tiếu Nhu.

“Hôm ấy anh thật điên cuồng”. Tiếu Nhu nói khẽ.
“Anh cảm thấy tuyệt vời, chưa từng được thể nghiệm niềm hạnh phúc

ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.