VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 133

vui, niềm vui không thể nói rõ. Oánh Oánh cảm khái: “Bằng thấy có lạ
không, giống như người mất hồn, với anh Hòa chưa bao giờ được như thế”.

Hồ Bằng giội nước lạnh: “Bằng vẫn sợ, sợ vui quá hóa buồn”.
Oánh Oánh hiểu tâm lý sợ hãi của Hồ Bằng, chị thuê căn hộ của thằng

em trai với danh nghĩa người khác. Đưa cho anh một cái chìa khóa.

Hai người hễ có cơ hội lại gặp nhau, có lúc Oánh Oánh giữ anh lại qua

đêm. Gặp những hôm như vậy chị giải thích rất đơn giản với Văn Hòa: chơi
mạt chược thâu đêm. Văn Hòa vẫn thương vợ, anh nói rất nghiêm túc, thâu
đêm rất hại người.

Thật ra nhiều lúc chị không cần giải thích, chị và chồng không ngủ cùng

phòng, Văn Hòa không biết vợ mình mấy giờ mới về.

Oánh Oánh mua cho Hồ Bằng bộ đồ Tây nhãn hiệu Baromon, Hồ Bằng

mặc vào trông như một người khác, càng đẹp trai, càng phong độ. Oánh
Oánh gợi ý, từ nay về sau không phải áo quần hàng hiệu thì không mặc lên
người, hàng hiệu dù cũ cũng là hàng hiệu, có phong cách, không giống với
những thứ khác. Cũng đừng mặc áo bluson quanh năm, trông như con sâu.

Hồ Bằng vui mừng lôi Oánh Oánh cùng soi gương, nói giống như hai vợ

chồng. Oánh Oánh trẻ trung, đứng với Hồ Bằng không ai nhận ra hai người
chênh lệch tuổi tác. Có lúc chị đỏ mặt, ôm Hồ Bằng, quằn quại trên người
anh. Hồ Bằng nói: “Bằng phát điên lên mất”. Điên lên, Hồ Bằng lại vật
Oánh Oánh xuống giường, điên cuồng lột quần áo Oánh Oánh. Oánh Oánh
rất thích cách ấy, hễ Hồ Bằng làm như thế hơi thở của chị lại gấp gấp, dồn
dập…

Thỉnh thoảng chị lại nhắc Hồ Bằng đón Vân Tài về. Cứ nhắc đến Vân

Tài, Hồ Bằng tỏ ra nhạt nhẽo. Oánh Oánh nói nhiều lần, Hồ Bằng cũng cảm
thấy cứ như thế cũng không nên.

Không còn mấy hôm nữa là đến Tết, không nên để Vân Tài ăn Tết ở nhà

mẹ đẻ. Hồ Bằng muốn đón vợ về, anh phải rất quyết tâm, anh không muốn
sang nhà bố mẹ vợ.

3

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.