VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 138

“Tôi chẳng cần gì sất, cái kim cũng không cần, cho anh tuốt”.
Hồ Bằng vặn lại: “Con cũng không cần chứ? Bỏ nhà hay bỏ con?”.
“Tôi nuôi con cũng được. Để nó đổi sang họ tôi, không gọi là Hồ Hâm

mà gọi là Ca Hâm”.

“Tùy ý cô. Bao giờ thì làm thủ tục?”
“Bây giờ”.
“Thì đi ngay bây giờ”.

4

Li hôn đơn giản hơn kết hôn. Kết hôn giống như xây nhà, li hôn giống

như phá nhà, chỉ xô một cái là đổ.

Hồ Bằng không muốn li hôn. Anh không ngờ Vân Tài lại nêu vấn đề li

hôn, lẽ ra anh mới là người đề xuất. Anh cảm thấy ngượng mặt, giống như
bị Vân Tài đá.

Ngược lại, anh tự an ủi, bây giờ người li hôn nhiều lắm, thêm họ cũng

chẳng ai để ý. Thỏa thuận li hôn thực chất là hai bên giữ nguyên, nếu anh
không đồng ý thì cũng đã li hôn. Những ngày gần đây đúng là anh bị Vân
Tài làm rối lên, tức giận vô cùng.

Hồ Bằng muốn sau khi li hôn anh được yên tĩnh mấy hôm. Cuối tuần tắt

điện thoại di động, điện thoại ở nhà cũng rút bỏ dây ra ngoài.

Nằm trên giường, anh nhớ lại những tiểu thuyết thông tục đọc hồi nhỏ,

anh dùng bút đỏ khoanh lại một câu: “Người không có vợ là người sung
sướng nhất trần đời”.

Có đúng không có vợ thì sung sướng không?
Anh không hình dung nổi những ngày tiếp theo sẽ sung sướng như thế

nào. Những ngày giải phóng và tự do sắp tới nhưng anh lại thấy hoang
mang, không biết phải thế nào. Anh có ý định, hãy giấu mọi người chuyện
li hôn, cũng không nói gì với Oánh Oánh.

Không biết ma sai quỉ khiến thế nào Hồ Bằng gọi điện cho anh rể Vân

Tài. Ông anh cọc chèo này biết không phải Hồ Bằng gọi điện đến để giải
thích, chủ động nói chuyện Vân Tài, nói tâm trạng Vân Tài có vấn đề, chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.