VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 206

lớn của công ty xây dựng. Hiến Dũng gật đầu, Triệu ước chừng: “Cần cẩu
tháp chứ? Hay là…”. Xuyên Thanh nói: “Ít ra là một cái máy đào đất”.

Hiến Dũng xoa xoa tay: “Tuyệt quá! Tôi chỉ thấy bộ quân bài mạt chược

bằng ngọc phỉ thúy trong bảo tàng mạt chược Tứ Xuyên, nghe nói bộ quân
bài ấy có niên đại xa xưa lắm, giá chừng hai, ba trăm nghìn. Còn bộ này, ít
ra cũng phải trăm nghìn đấy nhỉ?”. Nói xong anh ta liếc nhìn Xuyên Thanh.

Xuyên Thanh như mở cờ trong bụng: “Ai bỏ ra một trăm nghìn tôi bán

đấy”.

Triệu hỏi có thật không, Xuyên Thanh không nói gì. Hiến Dũng bảo,

quân tử không cướp của người khác, bộ quân bài này không phải là cổ vật,
không phải là của gia truyền, cũng không phải anh ấy mua, nhưng người
nào cho anh ấy chắc chắn phải thân tình lắm.

Xuyên Thanh gật đầu, nói của một người có chức quyền trả ơn anh. Câu

nói tỏ ra sĩ diện

Ai cho? Liệu Xuyên Thanh có xứng được nhận tình cảm của người khác

như thế không? Một câu hỏi đối với Hiến Dũng và những người khác,
khiến họ phải suy nghĩ.

Trong bữa ăn, Xuyên Thanh không uống một giọt rượu nào, cho dù Triệu

khuyên thế nào cũng không. Xuyên Thanh biết, mình uống rượu vào bắt
đầu rất hưng phấn, hăng hái lắm, nhưng một lúc sau không như vậy, mệt
mỏi không sao chịu nổi.

Hiến Dũng bảo Triệu không ép Xuyên Thanh uống rượu, sau bữa ăn còn

chơi mạt chược.

3

Ăn xong, mọi người kéo sang phòng vui chơi, người đánh bài vây quanh

bàn, dùng quân xúc xắc để xác định vị trí, Hiến Dũng ngồi vị trí đông
phong.

Còn hai người nữa là Trương, đại đội tự vệ thành phố và Lý, làm việc ở

Sở Tài nguyên. Xuyên Thanh đã từng chơi mạt chược với họ, gọi đùa là
“Trương Thành hoàng” và “Lý Thổ địa”. Triệu chưa đến lượt chơi đành
phục vụ trà nước cho mọi người. Hiến Dũng cầm cây tăm che miệng xỉa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.