VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 221

Họ chơi bốn hiệp, do kết thúc sớm, người thắng không dám nói, không

dám mời người thua chơi tiếp, mà do người thua đề xuất, nói chung ít ai từ
chối. Xuyên Thanh thắng to, người đồng ý đầu tiên. Anh rất hên, đang
muốn chơi nữa.

Cuộc chơi này ít ra phải hai tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc, Xuyên

Thanh đói bụng, bảo ăn chút gì, những người khác cùng đồng ý.

Nữ chủ nhân vẫn chưa ngủ, chị nằm trên giường xem ti vi, không muốn

dậy làm bữa ăn đêm, liền gọi điện cho nhà hàng ở ngoài đem đến, chị gọi
bánh chẻo và bánh nguyên tiêu.

Thức ăn họ gọi do ông Lâu đưa đến, theo sau là những trợ thủ của ông.
Ông Lâu để thức ăn lên mặt bàn, nói với mấy người đang hoảng sợ: “Để

nguyên bài và tiền. Thức ăn có thể ăn”.

Xuyên Thanh không như những người khác, anh cầm hộp bánh chẻo lên

ăn. Anh vừa ăn vừa nói với ông Lâu: “Không nhận ra tôi à? Tôi ở tòa báo,
tối nay vừa xếp tin Sở Công an làm tốt công tác trật tự trị an ở các khu
chung cư vào trang báo”.

Ông Lâu nhặt một quân bài lên xem rồi vứt xuống mặt bàn: “Có nhận ra

anh chơi mạt chược ăn tiền. Nhưng chưa biết tên anh, mời anh về đồn nói
chuyện”.

Xuyên Thanh chậm rãi nói: “Anh ở đồn nào, sao lạ quá? Lãnh đạo của

anh là Tôn Chí Quần, Tống Thành Lộ hay là Lý Đại Hải, Trương Hoằng
Khuê?”.

Ông Lâu ngạc nhiên thấy Xuyên Thanh kể ra hàng loạt tên các đồn

trưởng đồn cảnh sát trong thành phố. Nhưng ông rất không bằng lòng với
thái độ ngạo mạn và phô trương thanh thế của anh. Trong con mắt ông, tại
sao Xuyên Thanh lại làm cái trò cáo mượn oai hùm như kiểu cán bộ xã,
chẳng khác gì ông đi bắt bạc ở nông thôn, ông phải cho Xuyên Thanh biết
tay.

“Tòa báo à, tôi sẽ gọi điện cho đài truyền hình đến, đem theo máy ghi

hình đưa tin các anh đang đánh bạc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.