VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 223

“Mẹ kiếp, hổ đeo tràng hạt chứ đâu phải người tốt?”, Xuyên Thanh nghĩ

thầm.

Một lúc sau, hai viên cảnh sát tập sự lập biên bản lời khai, họ hỏi rất tỉ

mỉ, ghi cả chức vụ, nơi công tác, điều này khiến Xuyên Thanh không thoải
mái.

Viên cảnh sát tập sự nói: “Bác Thanh, số tiền của bác chơi rất lớn, những

người kia không bằng của bác”.

Trên bàn mạt chược Xuyên Thanh có bảy nghìn đồng, trong đó có hai

nghìn thắng. Lần đầu tiên anh cảm thấy chơi bài được tiền là một gánh
nặng.

Ba người kia sau khi lập xong biên bản lời khai gặp nhau ở ngoài hành

lang, họ hỏi nhau cảnh sát đã hỏi những gì, họ thấy Xuyên Thanh đang ngồi
trong phòng, vẫy tay mời anh ra hút thuốc. Xuyên Thanh không muốn nhập
vào câu chuyện của họ, sự việc rắc rối bị cảnh sát thẩm vấn liệu có gì để
nói với nhau, anh không ra.

Xuyên Thanh không ra, những người kia vào với anh, đưa thuốc lá mời

anh, mỗi người một câu trở nên ồn ào vui vẻ.

Một người nói, lần trước anh ta chơi mạt chược cũng bị cảnh sát bắt, chỉ

bị phạt một nghìn đồng, không bị đưa về đồn, lần này vì Xuyên Thanh mà
bị vạ lây.

Một người hình như bất bình về chuyện này, hỏi Xuyên Thanh: Chúng ta

bị bắt ra đồn, chúng ta đâu phải người can án phạm tội gì, anh Thanh bảo
có đúng không?”

Lại có người biện bạch: “Không phải bị bắt, mà được mời”.
Xuyên Thanh nghe không lọt, anh tỏ ra bực mình: “Không phải bị bắt mà

cũng không phải được mời, mà là đưa về đồn, đúng không nào?”

Lập tức có người khen ông Tổng biên tập, hỏi anh “đưa” đến đây liệu có

“đưa” lên báo hay không?

Xuyên Thanh mặt tái xám, vì tức, vì sợ. Trên đường đến đồn cảnh sát

anh đã nghĩ đến tính nghiêm trọng và hậu quả của sự việc, tính xem phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.