VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 305

quá mạnh, rất có thể bị mất đà ngã xuống. Lúc xử lý ở đồn cảnh sát, cảnh
sát cũng không thể nhận định nguyên cáo bị ngã là trách nhiệm của thân
chủ tôi”.

Về việc bồi thường, Hồ Bằng nói, thân chủ của anh cũng bị tổn thương,

cũng mất viện phí. Anh điều tra tình hình điều trị của nguyên cáo, nguyên
cáo bệnh nhẹ nhưng điều trị nặng, bị thương ở ngoài nhưng điều trị ở trong,
cái gọi là bị thương là một thứ thêm thắt, thân chủ của anh không nên bồi
thường một khoản nào.

Cuối cùng vụ án được hòa giải, hai bên nguyên cáo và bị cáo phải tự chi

trả viện phí. Về em trai Cát Hồng, bên bị cáo, kết quả không mất mười
nghìn chuẩn bị làm tiền bồi thường.

Lúc Xuyên Thanh không có mặt, Cát Hồng hỏi nhỏ Hồ Bằng, liệu có

được thầu bãi đỗ xe trong Trung tâm thời trang không?

Hồ Bằng chỉ nói, còn xem chuyện gì ở đằng sau, có thì mới có thể thắng

thầu. Cát Hồng không giấu giếm, nói rõ quan hệ đặc biệt giữa ông Vũ và
Xuyên Thanh. Hồ Bằng suy nghĩ một lúc rồi nói, chỉ dựa một chỗ ấy không
xong, cũng chưa đủ.

Cát Hồng hỏi còn cần gì nữa, Hồ Bằng nói: “Trông giữ xe phải có sức,

phải ứng một khoản, phải nộp thuế, phải đối phó với đủ hạng người trong
xã hội. Anh Thanh không làm được việc này, không biết khả năng của chị
đến đâu?”.

Cát Hồng không sợ, chị nói toạc ra: “Tôi là công nhân thất nghiệp, bãi đỗ

xe là bát cơm của tôi, không ai dám đụng, nhiều lắm là liều một phen”. Hồ
Bằng không ngờ Cát Hồng lại táo tợn đến vậy, khen: “Chị được, chắc chắn
được”.

Được Hồ Bằng cổ vũ, Cát Hồng như lửa đốt giục Xuyên Thanh đi gặp

ông Vũ xin thầu bãi đỗ xe. Xuyên Thanh định biếu ông Vũ bức tranh tổ
truyền, không biết ông có biết tranh gì hay không. Anh bỏ thời gian đi Bắc
Kinh một chuyến, nhờ một họa sĩ nổi tiếng, nhờ họa sĩ Tôn mà lần trước
anh nói dối Cát Hồng cùng ông ấy ăn cơm, giám định giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.