VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 400

Hữu Ngư sợ Cát Hồng hiểu nhầm, bảo anh đã tính toán, sắp xếp. Cát Hồng
nói, Tiểu Mãn lấy đức báo oán, vì Hữu Ngư mà bị thương, Hữu Ngư nên
ủng hộ nhiều hơn mới phải, Hữu Ngư gật đầu lia lịa.

Cát Hồng chúc rượu mọi người xong, con số đóng góp đã lên đến bảy

tám chục nghìn, cộng với số tiền của những người ủng hộ trước bữa ăn
được tất cả hơn một trăm nghìn. Chị đưa ánh mắt về phía Hữu Ngư, xem
anh định tính toán thế nào.

Hữu Ngư đứng dậy, hắng giọng, nói: “Chúng tôi đây xin ủng hộ một

trăm nghìn”.

Mọi người đều ngạc nhiên, Cát Hồng không tin ở tai mình. Hữu Ngư

nói: “Cậu Mãn là người tốt, còn chúng ta cũng làm chút việc tốt”.

Nghe anh nói vậy mọi người cùng cười, có người hỏi có phải anh muốn

làm người tốt việc tốt không. Hữu Ngư lắc đầu nói không phải. Anh giơ
cao hai tay rồi ấn xuống, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Chúng tôi đây
bủa vây, chơi mạt chược chỉ có ra không vào, chơi được một trăm nghìn thì
thôi không chơi nữa”.

Có người hỏi Hữu Ngư bủa vây là thế nào, tại sao quyên tiền lại chơi mạt

chược?

Hữu Ngư nói: “Tôi là người nhà quê, quê chúng tôi có nghĩa cử giúp đỡ

người gặp khó khăn, cần giúp ai chúng tôi ngồi lại với nhau, dùng cách
chơi mạt chược. Người tham gia cuộc chơi đều là những bậc đức cao đạo
trọng trong làng, thua bao nhiêu bỏ ra bấy nhiêu, theo cách nói duy tâm
“ông trời có mắt”.

Hữu Ngư chỉ vào những người ngồi cùng bàn và người ngồi bàn bên

cạnh, nói tiếp: “Chúng tôi đây không thể coi là đức cao đạo trọng, chỉ là
những người thích chơi mạt chược, mỗi năm thu được đến mấy chục nghìn.
Chơi mạt chược lớn là phạm pháp, chơi nhỏ không việc gì. Theo chị Hồng
nói, mạt chược làm con người hư hỏng. Nói về chúng tôi, chơi mạt chược
quên cả cứu người, suýt nữa thì xưởng cháy thành than. Rất may có anh
Mãn, làm liên lụy đến anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.