VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 237

tôi, huynh muốn hỏi họ chuyện gì cũng nên đợi họ xuống núi rồi tính tiếp.”
Lâm Sinh nghe Cốc Chi Hoa bảo không còn là đệ tử của phái Mang Sơn thì
thất kinh, Cốc Chi Hoa nói: “Lúc nãy Kim đại ca đã giúp chưởng môn sư tỷ
của các vị, lát nữa các vị hỏi Tào sư tỷ sẽ rõ. Tôi khuyên các vị đừng nên
coi y là kẻ địch.” Đệ tử phái Mang Sơn đưa mắt nhìn nhau, Lư Đạo Lân
hỏi: “Cô nương đã phạm lỗi gì mà Tào sư tỷ đã đuổi ra khỏi sư môn?” Cốc
Chi Hoa nói: “Huynh cứ hỏi Tào sư tỷ, tôi cũng không biết đã phạm lỗi
gì.” Kim Thế Di nạt: “Ta nể mặt Cốc cô nương, hôm nay để cho các người
đi, người còn lắm lời?” y biết Cốc Chi Hoa đang buồn lòng, không muốn
cho họ nhắc lại chuyện này. Lư Đạo Lân nghe chàng quát thì trong lòng
hậm hực nhưng cũng không dám gây sự, bèn nhặt cây thiết tỳ bà bỏ đi. Hai
người Chung, Võ đã bỏ đi từ trước, Khâu Nguyên Giáp lầm lì bước theo.
Sau khi bọn người ấy bỏ đi, Cốc Chi Hoa liếc nhìn Kim Thế Di rồi cũng cất
bước. Kim Thế Di đuổi theo: “Này, cô nương sao thế?” Cốc Chi Hoa nói:
“Huynh đi đường huynh, tôi đi đường tôi; có chuyện gì đâu?” Kim Thế Di
nói: “Lúc nãy sao cô nương không bảo như thế?” Cốc Chi Hoa nói: “Giờ
thì tôi đã nhớ ra, sau khi nghĩa phụ tôi qua đời, tôi vẫn chưa thăm mộ của
người, tôi phải về nhà nghĩa phụ một chuyến. Xin thứ tôi không thể đi ra
biển với huynh, cũng không đi theo huynh tìm người.”

Kim Thế Di thộn mặt ra, thầm nhủ: “Sao nàng lại trở nên lạnh nhạt với
mình thế?” Cốc Chi Hoa nói: “Đến đây chúng ta nên chia tay nhau, huynh
còn theo tôi làm gì?” Kim Thế Di cười nói: “Có phải cô nương giận tôi về
chuyện lúc nãy không?” Cốc Chi Hoa đỏ mặt, nói: “Tôi làm sao mà giận
được huynh? Chúng ta quen biết không bao lâu, hôm nay huynh chịu giúp
tôi là tôi đã cảm kích lắm, sao lại còn hờn trách huynh?”. Lúc nãy Kim Thế
Di làm khó đệ tử phái Mang Sơn, chàng tưởng rằng Cốc Chi Hoa giận vì
chuyện này, nhưng Cốc Chi Hoa thì tưởng rằng chàng muốn nói đến Lý
Tâm Mai, cho nên thần sắc thiếu tự nhiên. Kim Thế Di rất ngạc nhiên: “Cớ
gì nàng tự nhiên lại đỏ ửng mặt?” rồi y cũng đoán được vài phần, mỉm cười
nói: “Cốc cô nương, cô đã biết lai lịch và xuất thân của tôi từ trước, nhưng
có một chuyện cô vẫn chưa biết, tôi nợ người ta một món nợ, cho đến nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.