VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 306

Giang Nam thầm nhủ:
“Lại còn bảo không phải là kẻ trộm, chẳng qua không phải là kẻ trộm ác
độc mà thôi, nhưng nàng ta đúng là kẻ trộm”.
Lệ Thắng Nam cười rằng:
“Không phải Giang Nam nói càn, thanh kiếm của Trần phu nhân rất kỳ lạ,
tôi thật sự muốn đánh cắp để xem. Tôi cũng đùa hơi quá đà”.
U Bình cười rằng:
“Thanh kiếm của tôi không có ở Trung Nguyên, chả trách nào cô nương
cảm thấy kỳ lạ”.
Giang Nam nói:
“Tẩu tẩu, cho cô ta xem thử”.
Thanh kiếm đã bỏ vào trong tráp mà vẫn phát ra khí lạnh, những kẻ có võ
công tầm thương chỉ xem thôi cũng mắc bệnh, Giang Nam đoán rằng dù
nàng không bệnh thì cũng không chịu nổi khí lạnh cho nên có ý cho nàng
nếm khổ.
Lệ Thắng Nam nói:
“Nếu Trần phu nhân không ngại, xin cho tôi mượn xem thử để mở rộng tầm
mắt”.
U Bình vốn muốn nói chỗ kỳ lạ của thanh kiếm, nhưng sợ Lệ Thắng Nam
hiểu nhầm rằng mình coi thường nàng, lại nhớ đêm quan nàng có thể chịu
đựng được khí lạnh của băng phách thần đạn tỏa ra, nghĩ bụng nàng xem
kiếm cũng chẳng hề chi, cho nên mới rút kiếm ra để nàng xem.
Lệ Thắng Nam bước tới gần thanh kiếm, đưa tay búng hai cái rồi khen:
“Không phải sắt cũng không phải vàng, là bằng thứ gì?”
Nàng nói chưa dứt lời thì rùng mình một cái, cho nên vội vàng nhích ra,
cười rằng:
“Khí lạnh này xem ra có hơi giống Tu la âm sát công của Mạnh Thần
Thông”.
U Bình thấy nàng chỉ rùng mình mà sắc mặt không thay đổi, còn Cốc Chi
Hoa thì chẳng hề đổi sắc cho nên thầm sinh bội phục đối với bản lĩnh của
hai người họ. Nàng nào biết Lệ Thắng Nam đã chuẩn bị, dùng nội công độc
môn vận khí hộ thân. Còn Cốc Chi Hoa thì đã tập Thiếu dương thần công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.