VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 375

Kim Thế Di bị nàng chọc tức mà chẳng biết gì. Lệ Thắng Nam lại cười:
“Đừng giận nữa, ai bảo ngươi đã hứa với ta? Ngươi đã chuẩn bị thuyền
xong chưa? Đi bây giờ hay vài ngày nữa? Mạnh Thần Thông và Diệt Pháp
hòa thượng đang đuổi theo ta. Nếu ngươi không muốn có nhiều phiền toái
thì hãy đi ngay bây giờ thôi!”

Kim Thế Di thở dài, nói: “Cô nương đúng là ma chướng trong đời tôi!” Lệ
Thắng Nam cười nói: “Ngươi cũng là ma chướng trong đời ta! Nếu không
tại sao ta không chọn người khác mà chọn ngươi? Chả lẽ ngươi đã hối
hận?”

Kim Thế Di nghiến răng, lớn giọng nói: “Được, đi bây giờ cũng được, tôi
có thể sớm ngày trả ơn cho cô nương”. Lệ Thắng Nam tiếp lời: “Sau đó thì
có thể mặc ta, có đúng không?” Kim Thế Di bị nàng nói trúng tâm sự, cứng
họng nghĩ bụng: “Suốt đời mình chỉ thích đùa bỡn với người khác, hôm
nay đã gặp đối thủ, đúng là báo ứng”.

Lệ Thắng Nam dịu dàng nói: “Đi thì đi, ngươi còn muốn gì nữa? Đợi Cốc
cô nương hay Lý muội muội của ngươi?” Kim Thế Di như bị dao nhọn đâm
vào tim,chàng cầm cây gậy, nói: “Được, chúng ta đi thôi!” lúc này lòng
chàng đầy nỗi ưu phiền, chàng cất tiếng hú dài rồi lớn giọng ngâm: “Đời
người mấy lúc đã từng quên, giữ lại kiếp thừa để làm chi?...”. Lệ Thắng
Nam cười rồi nói tiếp: “Núi tiên ngoài biển làm sao tới, không để trong
lòng có bi ai!” Kim Thế Di vốn định ngâm một bài thơ như Lệ Thắng Nam
đã tùy ý sửa hai câu sau, thế nhưng lại hợp với tâm cảnh của chàng lúc này,
chàng bất giác giật mình, thầm nhủ: “Nếu đúng là núi tiên ngoài biển, chỉ y
mình càng khó thoát khỏi tay nàng”. Nhưng chàng chẳng còn sự chọn lựa
nào khác, chỉ đành đi theo Lệ Thắng Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.