VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 567

bởi vậy cũng bỏ qua.

Dực Trọng Mâu đã đánh đến chiêu thứ tám mươi mốt của Phục ma trượng
pháp, nếu tiếp tục mãi dù cho có thắng được đối phương thì bản thân cũng
hao phí rất nhiều chân lực.

Tán Mật pháp sư phía Mạnh Thần Thông bước ra, Phùng Lâm cười nói:
“Đến lượt ta!” Đang chờ y gọi lên khiêu chiến thì đã lắc người ra giữa sân,
thân pháp của bà ta nhanh đến nỗi khó hình dung! Phùng Lâm là nữ hiệp
tiền bối nổi danh thiên hạ, vừa xuất hiện đã thi triển khinh công tuyệt diệu,
đệ tử các phái đều phấn chấn tinh thần.

Tán Mật đại sư chắp tay trước ngực, thi lễ nói: “Được nữ hiệp chỉ giáo, tiểu
tăng vinh hạnh vô cùng. Tỉ thí như thế nào mong nữ hiệp nói rõ.” Phùng
Lâm nghĩ ngợi rồi cười rằng: “Đa tạ đại sư đã nhường cho tôi ra đề, nhưng
tôi cũng không muốn chiếm phần tiện nghi của ông, cứ chọn một tuyệt kỹ
của ông để tỉ thí vậy. Pháp sư, ông là đệ tử cửa Phật, đã quen ngồi bồ đoàn,
tôi xin thỉnh giáo công phu ngồi thiền của ông.”

Mọi người đều ngạc nhiên: “Ngồi thiền làm sao có thể biết được võ công
của ai cao thấp?” Chỉ thấy Phùng Lâm ngó nghiêng rồi chỉ hai cây đại thụ ở
phía đối diện nói:

“Ngồi thiền trên bồ đoàn chẳng thử được công phu, chúng ta ngồi thiền trên
cây, ai rơi xuống trước thì người đó thua. Còn dùng phương pháp nào buộc
đối phương rơi xuống thì cứ tùy nghi.” Mọi người nghe xong thì mới biết
Phùng Lâm mượn danh tỉ thí tọa thiền nhưng thực ra là tỉ thí võ học thượng
thừa. Nhưng hai cây đại thụ ấy cách nhau đến hơn mười trượng, Phách
không chưởng lực mạnh đến bao nhiêu cũng không đánh được xa đến thế,
trừ phi là dùng ám khí, nhưng mọi người đều biết nội công của Tán Mật
pháp sư và Phùng Lâm đã đến cảnh giới đệ nhất lưu, chưa bao giờ dùng ám
khí. Tán Mật pháp sư điềm nhiên nói: “Nữ hiệp ban dạy, nào dám không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.