VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 791

Lương Vũ Sinh

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Hồi Thứ Bốn Mươi Ba

Giải khốn phò nguy nghe tin dữ

Lòng dạ rối bời đến Tương Dương

Lại nói Kim Thế Di dắt Lệ Thắng Nam chạy về Lương Môn, trên đường
tuy có nhiều binh lính đi tuần nhưng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua,
đừng nói là ngăn cản, cả mặt mũi họ thế nào cũng chẳng nhận ra.

Chạy được một hồi thì chỉ nghe Lệ Thắng Nam thở dốc, Kim Thế Di chậm
bước, chợt thấy nàng dựa vào người mình, Kim Thế Di nói: “Muội sao
thế?” Lệ Thắng Nam nói: “Không đi được nữa!” Kim Thế Di nhìn kỹ lại
chỉ thấy hai má nàng đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn, Kim Thế Di nói: “Muội đã
trúng kịch độc, lại phải ác đấu với tên đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, có lẽ đã quá
mệt. Nhưng chúng ta lại không thể tìm khách sạn để nghỉ ngơi, thậm chí ở
trong thành Bắc Kinh cũng gặp phiền phức, chỉ đành ra ngoài thành, tìm
một nơi vắng vẻ để trị thương cho muội.” Chàng vừa nói vừa ôm vào eo Lệ
Thắng Nam, hầu như là bế nàng chạy bộ, Lệ Thắng Nam rất thích, hai mắt
chợt sáng trở lại, tinh thần cũng hồi phục được mấy phần, nhưng nàng càng
thả lỏng cơ thể, ngoẹo đầu dựa vào vai Kim Thế Di.

Phía trước chợt có một tên võ quan phóng ngựa tới quát: “Ai thế, đứng lại
cho ta!” Té ra đây là tên ngự lâm quân được phái đi tuần cửa thành vừa mới
quay về, y nhận ra hai người Kim, Lệ, thế rồi thất kinh nói: “Sao, hai người
không cùng Tư Không thống lĩnh dự yến sao?” Kim Thế Di nói: “Đúng thế,
Tư Không đại nhân sai chúng tôi ra thành, xin cho mượn ngựa.” Không đợi
tên võ quan ấy nói, chàng đã lập tức điểm hôn huyệt của y.

Kim Thế Di đỡ Lệ Thắng Nam lên lưng ngựa, hai người cỡi con ngựa chạy
ra Đông Môn, lúc đó trời cũng vừa mới sáng, cửa thành vẫn chưa mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.