Nói rồi kêu quân sĩ bắt Địch Thanh cởi hết áo mão rồi dẫn đi.
Địch Thanh nói lớn:
- Tuy là chinh y bị mất hết, song tôi đã lập được công lớn lẽ nào không
chuộc được tội.
Phạm Trọng Yêm thấy vậy thưa:
- Địch khâm sai xưng rằng đã lập được công lớn, vậy nguyên soái phải hỏi
lại cho rõ ràng rồi mới chém.
Nguyên soái nói:
- Công gì mà trừ được tội này?
Địch Thanh nói lớn:
- Việc mất chinh y đây không phải một mình tôi có tội, mà cả nguyên soái
cũng có tội nữa.
Dương nguyên soái nghe nói vỗ ghế hỏi:
- Ngươi là mất chinh y mà lại đổ tội cho ta hay sao?
Địch Thanh nói:
- Vả Ma Bàng sơn cách tam Quan không đầy hai trăm dặm mà nguyên soái
là người có trách nhiệm trấn giữ lại dung cho loài cường đạo ở trong địa
phận mình, đến nỗi nó cướp đoạt chinh y của triều đình, ấy không phải là
nguyên soái không làm tròn bổn phận của mình không?
Dương nguyên soái nghe Địch Thanh nói như vậy thì nghĩ thầm:
- Lời Địch Thanh nói có lý, nếu lấy lẽ ra thì ta cũng phải chịu chung trách
nhiệm.
Nghĩ như vậy nguyên soái nói:
- Khi nãy ngươi nói đã lập công lớn để xin chuộc tội, vậy thì đó là công gì?
Địch Thanh nói:
- Đó là công trận chớ công gì.
Dương nguyên soái hỏi:
- Công trận gì ở đâu?
Địch Thanh nói:
- Vậy chớ giết được Táng Thiên vương và Tử Nha Xai không phải là công
trận hay sao?
Dương nguyên soái nói: