VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 16

- Vậy Địch Thiên Kim có phải là con của ngài không?
Địch Quảng nói:
- Nàng ấy là em ruột của tôi.
Tôn Tú nói:
- Té ra nàng là em ruột của ngài! Thật tội nghiệp!
Địch Quảng nghe nói sinh nghi, vội hỏi:
- Vì cớ gì mà ngài nói như vậy?
Tôn Tú nói:
- Tôi nói cho ngài hay xin ngài đừng cho lậu ra thì tôi mang họa. Nguyên
khi em gái ngài vào cung cứ nhớ mẹ khóc hoài, tam cung lục viện ai cũng
ghét, nên em ngài tự ái mà thác đi. Thiên tử nổi giận bắt tội nàng làm nhơ
uế trong cung nên truyền đem thây bỏ ngoài đồng. Khi tôi phụng chỉ đến
đây thì thiên tử có dặn tôi hỏi thăm cha mẹ Địch Thiên Kim để làm tội.
May nhờ có Trần thái giám tâu xin. Nay ngài hỏi thì tôi phải nói thật.
Địch Quảng nghe nói thất kinh, ngồi sửng sốt, còn Tôn Tú từ giã ra về.
Địch Quảng ra khỏi cửa rồi trở lại.
Lúc đó bà Nhạc thị đã nghe rõ câu chuyện của Tôn Tú kể lại nên vừa khóc
vừa hỏi Địch Quảng:
- Con ơi! Lời khâm sai nói đó nếu là sự thật thì mạng mẹ ắt không còn.
Địch Quảng thưa:
- Lời khâm sai nói đó có gì xác thực. Nay triều đình phái khâm sai đến phát
tiền cho mọi nhà mà nhà ta không thấy nói đến con e khâm sai giấu tiền rồi
kiếm chuyện bịa đặt.
Nhạc thị hét to:
- Trời ơi! Con gái tôi chết thảm như vậy sao?
Nói rồi té ngửa xuống đất. Vợ chồng Địch Quảng đỡ dậy thì bà đã tắt thở.
Vợ chồng Địch Quảng khóc than:
- Trong lúc đang bình an mà họa tới thình lình. Em ta đã thác mà mẹ cũng
không còn. Tai nạn đến dồn dập.
Khóc rồi mua quan tài chôn cất.
Lúc ấy con gái Địch Quảng là Địch Loan đã mười tuổi nên đã biết thương
biết khóc, còn Địch Thanh thì còn nhỏ lắm, không biết gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.