VẪN Ở BÊN ANH - Trang 129

Lời của Chí Cang làm cho ba người lớn tuổi ngỡ ngàng.
La lão thái thái trừng mắt nhìn Chí Cang không tin:
- Con... con làm gì? Con nói gì lạ vậy?
Chí Cang nhìn thẳng vào mắt mẹ, chậm rãi nhắc lại:
- Con yêu Tuyết Hà.
La lão thái thái ngồi phịch xuống ghế, yên lặng, nhưng rồi không chịu
được, bà lại đứng dậy:
- Tầm bậy! Không làm gì có chuyện ấy được. Mày lại nói dối. Nhưng nói
dối để làm gì chứ?
Chí Cang có vẻ xúc động, nhìn mọi người:
- Không biết cha mẹ có tin hay không, nhưng con vẫn phải nói, con thu hết
can đảm mới trình bày được những sâu kín trong lòng con. Đó là một điều
không dễ dàng. Con nói chắc không ai tin. Lúc đầu chính cha mẹ đã chủ
quản, đã thao túng vận mệnh của con và Tuyết Hà, một sự kết hợp gượng
ép. Chúng con bị bức phải sống chung với nhau, nhưng cái bi đát nhất ở
đây là con lại yêu Tuyết Hà, đó là một sự thật. Cha mẹ cứ đứng mãi trên lập
trường của chính mình để áp đặt cho người khác thì bây giờ cũng nên dừng
cái chuyện đó đi, để công bằng mà nhận xét cái nỗi khổ của con cái chứ?
Chí Cang nói được như vậy rồi đứng lên vội bước ra ngoài.
Trong phòng ba người lớn ngồi nhìn nhau không ai nói điều gì cả.


*

Đó là điều Tuyết Hà có nghĩ cũng không ngờ được. Hoàn toàn không
ngờ được.
Hà đã tròn mắt nhìn cha mẹ.
Nàng nắm lấy tay bà Phước Tấn đau khổ:
- Mẹ nói sao? Anh ấy bảo là anh ấy yêu con? Làm sao có chuyện đó? Một
người vợ trước khi đặt chân vào nhà đã bất trung. Chí Cang căm thù thì có
chứ đừng nói yêu. Tám năm qua, nếu thật sự anh ấy yêu con sao con lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.