VẪN Ở BÊN ANH - Trang 155

cùng bóng tối kia, đã có ánh sáng le lói ở cuối đường hầm. Chỉ cần cứu
được Hạt Mưa, còn mọi thứ... không cần nữa... Chợt nhiên, hai chữ A
Mông lại hiện ra trong đầu như một lưỡi dao nhọn... làm Tuyết Hà đau
nhói. A Mông... Cái tên đó đã thuộc vào dĩ vãng rồi... Chôn kín rồi. Không
nên nghĩ đến nữa... Xin lỗi... Trong cuộc đời nàng sao lại quá lắm chữ “xin
lỗi” này... A Mông! Xin lỗi anh nghen! Xin lỗi, kể từ giây phút này, vì Hạt
Mưa, em có thể làm tất cả mọi thứ. A Mông ơi, hãy tha lỗi cho em.

*

Cũng trong lúc Tuyết Hà ra sức thuyết phục Chí Cang thì Vương Gia và
Cao Hàn bắt đầu hành động.
Buổi chiều hôm ấy, có một thanh niên trẻ tuổi, một người một ngựa đến xin
gặp La Chí Cang. Chàng bảo có chuyện quan yếu cần đích thân gặp La
thiếu gia thưa chuyện. Thế là Lão Văn đưa anh ta vào nhà. Trong La phủ
bấy giờ, từ ngoài vào trong, canh phòng hết sức nghiêm ngặt.
La Chí Cang vừa trông thấy gã thanh niên bất giác chựng lại. Gã thanh niên
này sao có vẻ quen mặt quá, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Trong lúc
đang còn do dự thì Chí Cang thấy gã cười nói:
- La thiếu gia, quên rồi à? Tôi là A Đức ở Hàn Ngọc Lâu đây. Lần trước
thiếu gia đến chính tôi đã tiếp thiếu gia đây mà.
À! Hàn Ngọc Lâu! La Chí Cang chợt nhớ ra. Tiếp đó là một sự nghi ngờ.
Chuyện xảy ra trong nhà hình như có dính líu đến nơi đó. Vậy mà suýt tí
chàng đã quên. Chí Cang tròn mắt nhìn A Đức. Trong khi A Đức lại liếc
nhanh về phía lão Văn. Chí Cang hiểu ý ra lệnh.
- Ở đây hết phần việc của ông rồi. Ra ngoài đi!
Sau khi lão Văn đã đi ra, A Đức mới lấy trong người ra một phong thư trịnh
trọng đưa cho Chí Cang:
- Thiếu gia chúng tôi muốn phải đưa thơ này tận tay La thiếu chủ.
Chí Cang cảm thấy căng thẳng. A Đức sau khi đưa thư không rút lui ngay
mà nói:
- Thiếu gia bảo, bao giờ ông đọc xong thơ xin cho ý kiến ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.