VẪN Ở BÊN ANH - Trang 156

Chí Cang mở vội thơ ra, chỉ thấy trong ấy có mấy chữ:
“Tâm bịnh cần gặp thầy thuốc giỏi. Chuyện oan gia nên giải không nên kết.
Có khách từ phương xa mới đến. Ân oán chín năm, cần giải bày. Muốn biết
rõ chi tiết, yêu cầu đúng tám giờ tối nay đến Hàn Ngọc Lâu hội ngộ.”
Chí Cang giật mình, ngẩng lên nhìn A Đức hỏi:
- Thiếu gia của ngươi đã nói gì với ngươi?
- Thiếu gia nhà tôi, hai hôm nay rất bận tiếp khách, nên chỉ nhờ tôi chuyển
lời với ông. Là chuyện cơ mật. Xin đừng huy động quân binh lớn quá! Sợ
đập cỏ mà động rắn. Đó là lòng thành của chủ nhân tôi. Tin hay không tin
là tùy ông.
Chí Cang cảm thấy bối rối, nhưng cũng tò mò. Có một cái gì đó nôn nao
trong lòng. Chàng muốn biết rõ sự thật, nên nắm tay lại nói:
- Nói với chủ ngươi, đúng tám giờ tối nay ta sẽ có mặt.
Chí Cang không phải là người hồ đồ nên mặc dù đối phương bảo “Đừng
huy động quân binh”, nhưng chàng vẫn dẫn theo bốn tay vệ sĩ võ nghệ cao
cường đến nơi hẹn. Khi đến trước của Hàn Ngọc Lâu, thấy khung cảnh
vắng vẻ, Chí Cang chợt ỷ lại.
- Bốn đứa bây đứng ngoài đợi. Bao giờ nghe tiếng vỗ tay của tao, thì mới
xông vào nghe không?
- Vâng!
Sau khi cho cận vệ mai phục xong, Chí Cang mới gõ cửa bước vào.
A Đức ra mở cửa.
Chí Cang vừa vào trong là giật mình. Cả cửa tiệm không có lấy một bóng
người. Không những thế tất cả quầy hàng đều trống trải, không còn ngọc
thạch, bình phong, tranh họa, mà chỉ có một chiếc bàn hai cái ghế. Trên bàn
đặt một bếp lò đang nấu nước với hai tách trà. Cao Hàn thì đang rửa bình
trà.
A Đức rút lui, trong phòng chỉ còn lại Cao Hàn và Chí Cang. Cao Hàn đặt
bình trà lên bàn, chỉ ghế.
- Mời anh ngồi.
Chí Cang nhìn quanh không thấy ai cả, tim chợt đập mạnh, chàng bỗng
thấy nghi ngờ nhìn Cao Hàn hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.