A Mông nhắm mắt lại suy nghĩ, một lúc sau chàng đau khổ nói:
- Em phải sống! Vì sống mới có hy vọng. Tuyết Hà, em hãy vì anh mà
sống!
- Nhưng mà... Anh có biết sống là phải trả giá không?
- Biết chứ!
A Mông nói, chàng liếc nhanh về phía đám thị vệ đang đứng vây quanh.
Không thể tâm sự nhiều.
- Thôi tới giờ rồi. Ta về thôi. Bà Phước Tấn kéo Tuyết Hà đứng dậy. –
Nếu để chuyện này mà cha con biết được là chết cả lũ.
Đám thị vệ đã kéo A Mông rời khỏi vườn hoa. Tuyết Hà chỉ biết sững sờ
nhìn theo. Nàng không quên lời cuối cùng của A Mông.