VẪN Ở BÊN ANH - Trang 43

thảo.
Bà Phước Tấn giật mình:
- Sao vậy? Tại sao phải chặt đứt tay. Thề không không được à?
Nhưng La đại nhân lạnh lùng:
- Đây là luật của nhà họ La. Quý vị cần biết, Quốc có quốc pháp, gia có gia
quy, nhập gia phải tùy tục.
Lời của ông bà họ La bén như lưỡi thanh mã tấu. Vương gia đành bất lực,
Tuyết Hà nhìn thanh đao với đôi mắt mở to. Thôi thì chết vậy! Nàng nghĩ,
chỉ cần thọc mũi dao kia vào lồng ngực là mọi chuyện sẽ xong tất. Nhưng
rồi lời của A Mông lại như văng vẳng bên tai:
“Lá Phong nhuốm sương lá phong đỏ
Hoa Mai gặp tuyết mới tỏa hương”
Phải nhẫn nại, phải chịu đựng! Tuyết Hà cầm thanh mã tấu lên. Không! Ta
không thể chết được! Nàng đứng thẳng người nói:
- Tuyết Hà xin lấy máu thề. Từ đây về sau nguyện làm dâu hiền vợ thảo, để
chuộc lại lỗi lầm cũ.
Tuyết Hà nói xong, hạ nhanh lưỡi dao, một lóng tay văng ra. Tuyết Hà thấy
đau buốt, nàng hét lên rồi không biết gì cả.
*
Chuyện chặt ngón tay của Tuyết Hà, mấy ngày liền sau đấy cữ mãi ám ảnh
Chí Cang. Cái khuôn mặt tái xanh của Hà, đôi mắt mở to buồn buồn. Và
nhất là cái thái độ gần như quyết liệt, dứt khoát của cô gái cho thấy Hà
không phải yếu đuối. Sức mạnh nào khiến Hà hành động như vậy? Sức
mạnh nào, Chí Cang không hiểu. Cang càng không hiểu hơn… Sao Hà lại
dám thú nhận sự thất tiết của mình trong đêm tân hôn.
Tại sao Tuyết Hà làm như vậy? Đâu có ai bức mà khai? Chí Cang càng
nghĩ càng không hiểu. Càng nghĩ thấy càng thua, thua nặng. Mà càng thấy
mình kém thì càng giận. Cang thấy giận cái thành thật, cái can đảm tự
thú… cái… đúng rồi. Tuyết Hà đã dựng lên những cái đó để Cang đừng
đụng đến người nàng… Để Cang kinh tởm, đó là một hình thức tự bảo
vệ… À…
Trên danh nghĩa Tuyết Hà đã là vợ. Nàng đã cố tránh né ta, phải chăng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.