VẪN Ở BÊN ANH - Trang 56

- Dạ… Hạt Mưa vội quỳ xuống, nó dập đầu – Con cảm ơn mợ, con xin
chúc sức khỏe mợ…
Tuyết Hà vội đỡ Hạt Mưa dậy:
- Thôi khỏi phải lạy nữa.
Con bé đứng dậy, nhưng vì chiếc quần dài và rộng quá, nên nó lại suýt ngã.
Tuyết Hà vội đỡ nó vừa hỏi:
- Con tên là Hạt Mưa à?
- Vâng. Nội gọi con là Hạt Mưa.
Tuyết Hà ngẩn ra:
- Nội à? Thế, bây giờ bà ấy ở đâu?
Hạt Mưa ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Tuyết Hà. Có hai dòng lệ chảy
xuống má, nhưng nó không dám khóc thành tiếng. Má Phùng đã dặn nó, bất
cứ trong trường hợp nào cũng không được khóc. Nó nói như nghẹn:
- Nội con… đã mất rồi!
Tuyết Hà gần như bàng hoàng:
- Ồ! Thế thì cha và mẹ con đâu? Tại sao con còn nhỏ thế này đã đi làm a
đầu?
- Con không có cha cũng không có mẹ. Hạt Mưa thút thít nói – Nội đem
con đi bán là để lấy tiền chữa bệnh… Nhưng mà tội nghiệp, nội chưa trị
lành bệnh thì đã mất.
Hạt Mưa nói mà không dằn được nước mắt. Má Phùng có vẻ bực mình, má
xách tai Hạt Mưa lên:
- Cái con ngu xuẩn này. Tao đã bảo là không được khóc mà không nghe.
- Thôi tha cho nó đi má Phùng ạ. Tuyết Hà giằng lấy tay bà quản gia – Má
thông cảm cho nó, con bé mới mất nội… Rồi vỗ nhẹ lên vai Hạt Mưa.
Tuyết Hà an ủi – Thôi đừng khóc nữa con gái ạ.
Bé Hạt Mưa nín hẳn, nó chưa bao giờ nghe một lời dịu ngọt như thế.
Không phải chỉ có lời nói mà cả ánh mắt sao lại đầy tình thương thế? Nó
vội lau mắt. Đừng… đừng khóc! Là một a đầu thì không có quyền khóc.
Má Phùng đã bảo, vậy mà không hiểu sao nước mắt cứ lại chảy dài.
- Lại đây nào. Đừng lau mắt bằng tay áo nữa – Tuyết Hà nói và lấy trong
túi ra một chiếc khăn tay nhét cho Hạt Mưa – Con hãy cầm lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.