VẪN Ở BÊN ANH - Trang 57

Hạt Mưa ngẩn ngơ. Cái khăn thật thơm.
Má Phùng kéo Hạt Mưa rồi chào Tuyết Hà:
- Thôi chào mợ. Tôi phải đưa nó xuống nhà bếp. Lão thái thái dạy phải
huấn luyện nó từ việc nhỏ nhất nên tôi phải tập cho nó nhúm bếp, rửa dọn
trước tiên.
Tuyết Hà ngơ ngác:
- Bắt nó nhúm bếp à? Nó còn bé quá mà! Không khéo bị bỏng.
Má Phùng cười nhẹ:
- Mợ khéo lo. Nó là a đầu, có nghĩa là đầy tớ thì cái chuyện bỏng hay đứt
tay cũng đâu có gì đáng kể đâu?
Rồi không đợi Tuyết Hà nói thêm bà kéo Hạt Mưa đi thẳng xuống bếp.
Ngọc Lân lại xuất hiện ở đầu hành lang nó vừa chạy vừa hét:
- Ta là cọp, là gấu, là thiên lý mã lộc cộc… lộc cộc.
Trong lúc Tuyết Hà cứ đứng đó ngẩn ra nhìn theo dáng của Hạt Mưa. Phỉ
Thúy phải giục:
- Quận chúa, chúng ta đi thôi.
Quận chúa! Bé Hạt Mưa nghe thấy, vội quay đầu nhanh lại, nó chợt nhớ
đến lời của nội. Bây giờ nó đã trông thấy người mợ có tên Quận chúa rồi.
Phải nói cho Quận chúa biết. Phải nói… Bé Hạt Mưa bỗng thấy lúng túng,
nó đứng lại, để má Phùng lại một lần nữa kéo tai:
- Mày hôm nay làm sao vậy? Đi lại dừng. Mày đâu phải là thiên kim tiểu
thư! Làm biếng không sống được với tao đấy.
Bé Hạt Mưa sợ hãi bước nhanh. Trong khi Tuyết Hà thở dài:
- Quận chúa! Phỉ Thúy nói – Quận chúa đừng có thở dài nữa. Bà và cậu
nghe được lại khổ.
- À! Tuyết Hà lại thở ra. Ở cái nhà họ La này tiểu a đầu thì không có quyền
khóc, làm dâu lại không được thở dài. Tại sao cuộc đời lại lắm trớ trêu như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.