VẪN Ở BÊN ANH - Trang 55

***

Ba hôm sau ngày vú Châu mất. Tuyết Hà lần đầu gặp Hạt Mưa.

Hôm ấy, Hà đến phòng của San lấy mẫu thêu, lúc băng qua khu vườn, mới
bước vào hành lang thì Tuyết Hà thấy xa xa má Phùng đang đưa một tiểu a
đầu đi tới. Chuyện trong phủ mới mua một a đầu Tuyết Hà đã nghe Thúy
nói nhưng không quan tâm lắm. Bây giờ trông thấy con bé, nó có vẻ nhỏ
nhắn trong chiếc áo cũ của người lớn rộng thùng thình. Ngay lúc đó Ngọc
Lân ở đâu chạy xông đến. Thằng bé khỏe mạnh, vừa chạy vừa hét:
- Ta là cọp, là beo, là thiên lý mã… cộc… cộc… cộc.
Cái con thiên lý mã đó, đột nhiên xông thẳng vào người của bé Hạt Mưa.
“Ôi … da…”. Hai đứa bé cùng ngã lăn quay. Má Phùng hốt hoảng, vừa đỡ
Ngọc Lân dậy vừa đánh Hạt Mưa.
- Mày là đứa a đầu ngu xuẩn. Tại sao không trông trước coi sau. Thấy cậu
cũng không biết tránh.

Bé Hạt Mưa vừa bị ngã chưa kịp hoàn hồn, đã bị ăn thêm mấy tát tai. Nó
tròn mắt khóc.Tuyết Hà không dằn lòng được.
- Đừng!... Đừng đánh nó nữa!... Tuyết Hà chạy vội đến ôm lấy con bé,
không hiểu sao nàng có cảm tình với nó như vậy. Tuyết Hà nhìn kỹ con bé,
một khuôn mặt thanh tú, đôi mi dài, cặp mắt trong như hai vì sao. Chiếc
mũi thẳng với cái miệng nhỏ nhắn. Con bé dễ thương chứ! Nàng còn đang
ngắm thì đã nghe má Phùng giục:
- Hạt Mưa! Sao mi không cảm ơn mợ đi! Mày ngu thật! Dạy bao nhiêu lần
rồi mà vẫn còn ngu.
Bé Hạt Mưa lúng túng nhìn lên. Nó tò mò nhìn người đàn bà được gọi là
mợ. Đôi mắt dịu dàng làm nó có cảm tình ngay.
Má Phùng nhéo mạnh tai Hạt Mưa:
- Tao bảo mày nghe không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.