VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 118

đang cổ vũ, như thể ông hiểu mọi chuyện. Và nữ hoàng cũng làm như thế
vì bà cũng yêu Botswana.

Nhưng ở vị trí trang trọng nhất là bức ảnh bố cô chụp vào lần sinh nhật

thứ sáu mươi của ông. Ông mặc bộ đồ mua ở Bulawayo trong chuyến thăm
người họ hàng, và ông đang mỉm cười, mặc dù cô hiểu ông đang đau đớn.
Mma Ramotswe là một người thực tế, sống cho hiện tại, nhưng cô cho phép
mình hoài cổ, tưởng tượng rằng bố mình đang đi qua cửa và đón chào con
gái, mỉm cười với cô và nói rằng: “Precious của bố! Con làm tốt lắm! Bố tự
hào về con!” Cô tưởng tượng ông đang lái xe quanh Gaborone trong chiếc
xe tải nhỏ màu trắng và thể hiện sự tiến bộ trong việc lái xe. Cô mỉm cười
với những giá trị mà ông cảm thấy. Tuy nhiên cô không cho phép mình
nghĩ về cuộc sống đó quá thường xuyên vì nó luôn kết thúc trong nước mắt,
vì tất cả đã là quá khứ, tất cả tình yêu đã ra đi.

Căn bếp thật vui nhộn. Nền xi măng, lát phẳng và đánh bóng bằng sơn

đỏ nhờ cô hầu gái của Mma Ramotswe. Cô Rose đã làm ở đây năm năm.
Cô có bốn đứa con với bốn ông chồng khác nhau và đang sống cùng mẹ ở
Tlokweng. Cô ấy làm việc cho Mma Ramotswe và đan lát cho một hợp tác
xã đan len, công việc giúp cô có thêm chút tiền nuôi con. Đứa con trai lớn
nhất bây giờ là một thợ mộc đã biết kiến tiền về cho mẹ, nhưng những đứa
nhỏ luôn luôn cần giầy và quần áo mới. Một trong số chúng không thể thở
tốt và cần ống xịt thuốc. Tuy vậy Rose vẫn thích ca hát và điều đó giúp
Ramotswe biết rằng cô ấy đã đến vào buổi sáng khi những lời hát khe khẽ
vang ra từ trong bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.