VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 153

Ramotswe nhún vai. “Có người đưa cho tôi. Và ông cũng sẽ không bắt

tôi nói về khách hàng của mình chứ”.

Bác sĩ Gulubane thể hiện sự chán ghét.

“Những thứ này không nên đem đi lung tung thế này”, ông ta nói. “Mọi

người không thích đâu”.

Ramotswe gật đầu tán thành. “Nhưng ông có thể nói cho tôi thêm chút gì

không? Ông có thể nói cho tôi khi nào… đứa trẻ chết khi nào?”

Bác sĩ Gulubane mở ngăn kéo và lấy ra một cái kính lúp để kiểm tra mẩu

xương kỹ hơn, xoay tròn nó trong lòng bàn tay.

“Cách đây chưa lâu”, ông ta nói. “Có một mô nhỏ trên đầu mẩu xương.

Nó chưa hoàn toàn bị khô. Có thể vài tháng trước, có thể ít hơn. Tôi không
thể chắc chắn”.

Ramotswe rùng mình. Đó là cách xử lý mẩu xương, nhưng để xử lý mô

người lại là vấn đề khó.

“Và còn chuyện này nữa”, bác sĩ Gulubane nói, “làm thế nào cô biết rằng

đứa trẻ có mẩu xương này đã chết? Tôi nghĩ cô là một thám tử – chắc chắn
cô phải nghĩ đây là một trong tứ chi – con người có thể mất tứ chi mà vẫn
sống. Cô có nghĩ thế không, cô thám tử? Tôi cá là cô không nghĩ thế”.

Cô báo tin này cho J.L.Bmatekoni trong lúc ăn tối tại nhà cô. Anh ấy đã

nhận lời mời và cô chuẩn bị một nồi xương hầm lớn cùng sự kết hợp của
cơm và các loại dưa. Được nửa bữa ăn cô kể cho anh nghe chuyến viếng
thăm bác sĩ Gulubane. J.L.B.Matekoni ngừng ăn.

“Một đứa trẻ?” giọng nói của anh ấy mất hết tinh thần.
“Đó là điều bác sĩ Gulubane nói. Ông ấy không thể chắc chắn về tuổi

nhưng đoán khoảng tám, chín tuổi”.

J.L.B.Matekoni nhăn mặt. Có lẽ tốt hơn là chưa bao giờ tìm thấy cái túi

đó. Những điều này đã xảy ra – tất cả họ đều hiểu điều đó – nhưng không ai
muốn làm rối rắm thêm nữa. Họ chỉ có thể hiểu rắc rối – đặc biệt nếu
Charlie Gotso bị họ lôi kéo vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.